Chương trước
Chương sau
"Tôi làm cái gì?"

Mạc Thiên Kình thật rất buồn bực, thế nào mà cô và Lý Băng lại hợp thành một nói anh như vậy. Anh cũng đâu có làm gì chỉ phải đi bệnh viện xem Lam Thiến Thiến thế nào mà thôi, vừa mới ngồi xuống liền bị Lý Băng ở trong điện thoại mắng là Gian Phu Dâm Phụ.

Thật vất vả chạy tới muốn hỏi rõ ràng lại bị Tiếu Thủy Nhi chất vấn, người làm thượng tướng như anh quả thật rất thất bại.

"Anh không làm cái gì, tại sao Lý Băng sẽ tức giận như vậy."

Thủy Nhi rất tức giận, nghe giọng của Lý Băng như vậy liền thấy cô ấy và Sính Đình nhất định là đang rất tức giận, cô cùng tức giận.

"Tôi cũng không rõ ràng lắm, cho nên tôi mới đến tìm bọn họ để hỏi cho rõ, chỉ là không biết bọ họ đi đâu rồi!" Mạc Thiên Kình rất buồn bực, thật vất vả mới giải quyết được vụ án này, vốn là muốn thừa cơ hội này tới đây để nói xin lỗi với Sính Đình, ai ngờ được cô lại rời đi mất.

"Anh nói cái gì? Bọn họ đã đi rồi sao?"

Thủy Nhi nghe Mạc Thiên Kình nói vậy có chút kinh ngạc, nhớ tới Lý Băng nói với cô muốn đi nghỉ ngơi, muốn từ chức, chẳng lẽ là họ xuất ngoại?

Nghĩ tới khả năng này, Thủy Nhi vội vàng lắc đầu một cái, phủ nhận ngay khả năng này.

"Đúng, bây giờ tôi đang ở biệt thự Sính Đình nhưng không thấy có ai!"

Mạc Thiên Kình nhìn trong phòng không có một bóng người, trên bàn còn lưu lại hộp ô mai, họ nhất định sẽ trở lại, nhưng là hiện tại làm sao lại không ở nhà, khả năng duy nhất là đã đi ra ngoài!

"Tôi nghĩ cô ấy muốn xuất ngoại!"

Thủy Nhi lạnh lùng vô tình ném cho Mạc Thiên Kình một quả bom lớn, Mạc Thiên Kình đứng ở nơi đó nghe Thủy Nhi nói vậy thì cả người cũng muốn phát điên lên rồi.

Họ xuất ngoại, cũng là bởi vì chuyện ngày đó, cho nên xuất ngoại?

Ngọc Sính Đình, cái người này muốn chơi anh sao?

Mạc Thiên Kình rất tức giận, hết sức tức giận, nói thế nào thì ngày đó anh cũng không có làm việc gì sai, hơn nữa Sính Đình quả thật có đánh Lam Thiến Thiến, đây chính là chính miệng cô thừa nhận, anh cũng không có oan uổng cô chút nào.

Chẳng lẽ là bởi vì cô không tin anh, tức giận liền rời khỏi anh như vậy, đây không phải là cố ý hành hạ anh hay sao?

Nghĩ đến cái lý do này, Mạc Thiên Kình cảm thấy Sính Đình lần này thật là rất trẻ con, nếu cô muốn chơi, vậy hãy để cho cô chơi cho đã đi, qua một thời gian ngắn thôi cô cũng sẽ trở lại thôi.

Mạc Thiên Kình nghĩ vậy liền lái xe rời khỏi biệt thự của Sính Đình .

Từng ngày từng ngày trôi qua, mỗi ngày Mạc Thiên Kình đều sẽ gọi vào điện thoại của Sính Đình, sau đó cũng đi đến biệt thự của cô xem một chút, chỉ là trong nhà trừ chị Vương ở ngoài quét dọn, căn bản cũng không có bất luận người nào trở lại ở.

Mạc Thiên Kình cảm thấy lo lắng, thấy lần này Sính Đình thật sự là rất tức giận, chuẩn bị rời khỏi anh, đảo mắt một cái ba tháng đã trôi qua, mắt thấy đã đến ngày dự sinh của cô rồi, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào cả.

Mạc Thiên Kình trở lại biệt thự của Mạc gia, bên trong biệt thự trống không, cả biệt thự đều không còn sức sống, nằm trên ghế sô pha, Mạc Thiên Kình cảm thấy rất nhức đầu liền lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.

Cũng đã hơn ba tháng rồi, thế nào Sính Đình còn chưa mở máy, cũng không có dấu hiệu trở về nữa, giống như đã biến mất hoàn toàn.

Chỗ chết người nhất chính là, anh hiện tại công việc cũng không có, trừ mỗi ngày đi ra ngoài làm báo cáo, thời gian còn lại đều ở đây tìm kiếm Sính Đình, nhưng vẫn không có bất kỳ tung tích nào.

"Sính Đình, em rốt cuộc muốn chơi với anh tới khi nào!" Mạc Thiên Kình nằm trên ghế sô pha, sắp bị cuộc sống như thế này hành hạ đến chết rồi.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Mạc Thiên Kình đi tới mở cửa, nhìn thấy ông nội mình và ông nội của Sính Đình liền trừng to hai mắt.

"Ông nội, ông nội Ngọc!"

Ngọc Kỳ Lân thăm dò một chút: "Tại sao không nhìn thấy Sính Đình?"

Cháu gái bảo bối của ông đâu? Tại sao lại không nhìn thấy cô đến đón ông, chẳng lẽ là sinh bảo bảo rồi?

Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân, cúi đầu, có chút uể oải nói:

"Ba tháng trước cô ấy đã rời bỏ cháu rồi cũng không biết đi đâu! ‘

Anh cũng muốn biết cô ở nơi nào, muốn biết tại sao cô lại rời bỏ anh, chẳng lẽ cũng bởi vì sự kiện kia sao?" Cái gì!"Ngọc Kỳ Lân vừa nghe nói Sính Đình ba tháng trước đã rời khỏi Mạc Thiên Kình, lại còn không biết đi đâu, nét mặt già nua vô cùng thối, âm trầm dọa người, nổi đầy gân xanh trên trán.

"Ông nội, thật xin lỗi!"

Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân, cũng chỉ có thể nói câu này mà thôi .

"Hừ. . . . . . Thật xin lỗi thì có tác dụng rắm gì, cái ta muốn là Sính Đình, Mạc Thiên Kình, cậu tột cùng đã làm cái gì, tại sao lại khiến Sính Đình rời đi, bây giờ không phải là cũng sắp sinh rồi sao?"

Nghĩ đến Sính Đình không biết ở nơi nào phải một thân một mình sinh con, Ngọc Kỳ Lân liền hận muốn đánh cho Mạc Thiên Kình một trận nhừ đòn.

Cháu gái bảo bối của ông, bây giờ còn không biết chịu tội ở nơi nào, tâm can bảo bối của ông!

"Thiên Kình, chuyện gì đã xảy ra?"

Mạc Tử Khiêm nhìn cháu trai của mình, nhìn mặt chán chường như vậy, hình như xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.

Mạc Thiên Kình nhìn ông nội, lắc đầu một cái.

"Ông à, con sẽ tìm được Sính Đình, ông hãy yên tâm đi!"

Anh nhất định sẽ tìm được Sính Đình, anh muốn hỏi cho rõ ràng, tại sao lại ra đi không lời từ giã như vậy.

Ngọc Kỳ Lân nhìn chằm chằm Mạc Tử Khiêm và Mạc Thiên Kình, giọng nói đầy nộ khí.

"Hai người các người, nếu như mà cháu gái bảo bối của ta có chuyện gì thì ta và các người sẽ không còn gì để nói nữa!"

Nghĩ đến Sính Đình, nước mắt già nua của Ngọc Kỳ Lân lại tung hoành, ông chỉ có một người cháu gái này, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì được!

Mạc Tử Khiêm nhìn Ngọc Kỳ Lân, biết ông rất lo lắng Sính Đình liền an ủi.

"Ông yên tâm đi, chúng ta sẽ tìm được Sính Đình thôi!"

Mạc Tử Khiêm vừa mới dứt lời thì điện thoại của Ngọc Kỳ Lân liền vang lên.

Ngọc Kỳ Lân nhìn thấy là một mã số lạ liền cau mày nhận điện thoại.

"Alo, ông là ông nội Ngọc Kỳ Lân sao?"

Lý Băng đứng ở bên trong bệnh viện, theo dặn dò của Sính Đình gọi điện cho ông nội của cô ấy.

"Đúng, chính là ta!"

Ngọc Kỳ Lân kích động sắp không cầm nổi điện thoại.

"Cháu là Lý Băng, ở cùng với Sính Đình, cô ấy bảo cháu gọi điện thoại báo cho ông biết, cô ấy hiện tại không có việc gì, bảo ông không cần phải lo lắng!"

Hôm nay là ngày khám thai, Sính Đình còn có hai ngày sẽ phải sinh, hiện tại cô đang giúp Sính Đình làm thủ tục nhập viên, theo phân phó của cô liền gọi điện thoại cho ông.

"Cô đang ở đâu, Sính Đình của ta ở nơi nào, cô bảo Sính Đình nghe điện thoại đi!"

Ngọc Kỳ Lân kích động hỏi, Sính Đình còn biết gọi cho người ông này chứng tỏ Sính Đình là đứa cháu tốt.

Mạc Thiên Kình và Mạc Tử Khiêm cũng thấy thật vui mừng, nhất là Mạc Thiên Kình, càng thêm hưng phấn, anh rốt cuộc biết tung tích của cô rồi.

"Ông nội, Sính Đình nói không có thể nói cho ông biết, chỉ cần báo cho ngươi biết cô ấy bình an là tốt rồi, cháu cũng sẽ không nói đâu. Cháu còn phải làm thủ tục nhập viện cho cô ấy hai ngày nữa là sinh rồi, chờ sinh xong cháu sẽ báo cho ông biết, chào ông!"

Lý Băng nói xong cũng cúp điện thoại, Ngọc Kỳ Lân nhìn điện thoại di động, sắc mặt vẫn rất khó coi.

Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân còn chưa kịp mở miệng hỏi ông, Lý Băng đã nói cái gì liền nghe thấy Ngọc Kỳ Lân nói bằng giọng rất không tốt:

"Mạc Thiên Kình, cậu đến tột đã làm cái gì với Sính Đình của ta, tại sao nó sắp sinh cũng không báo cho cậu biết!"

Nghĩ đến Sính Đình phải một mình ở bên ngoài sinh con, Ngọc Kỳ Lân thấy rất đau lòng.

Còn chưa có kết hôn đã phải sinh con rồi, mà cha của đứa bé này lại đang nơi này coi như không có chuyện gì xảy ra!

"Ông nội, ông nói cái gì, Sính Đình sắp sinh rồi hả ?"

Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân, liền khẳng định ông nội chắc chắn biết nơi ở của cô nhưng lại không muốn cho anh biết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.