Chương trước
Chương sau
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình chuẩn bị rời đi, gương mặt tuấn tú âm trầm hỏi:

"Em muốn đi nơi nào?"

Hôm nay là sinh nhật của anh, anh trở lại vốn hi vọng cô ở bên mình không ngờ cư nhiên lại xảy ra chuyện như vậy.

Anh không phải không tin Sính Đình, chỉ là lời của Lam Thiến Thiến lại còn có cả chứng cớ, còn có tính tình nóng nảy kia của Sính Đình nữa nên cũng không dám không nói là cô không có ra tay đánh cô ấy.

Sính Đình nhìn anh, nhàn nhạt nói.

"Tôi đi đến chỗ của mình, anh đã đã tin tưởng Lam Thiến Thiến mà không tin tôi, vậy chúng ta ở cùng nhau còn có ý nghĩa gì?"

Thà rằng như vậy, còn đỡ hơn là sau khi kết hôn lại đòi ly hôn.

Gương mặt tuấn tú của Mạc Thiên Kình xanh mét, ý của cô là muốn mang theo con của anh rời khỏi đây sao?

"Chị Phính Đình, thật xin lỗi, tôi sai lầm rồi, tôi biết rõ chị không phải cố ý đánh tôi , để tôi đi là được rồi. . . . . . huhu. . . . . ."

Lam Thiến Thiến uất ức nói xong, trên mặt toàn là áy náy làm cho người ta càng thêm cảm thấy lời của cô ta là thật, Mạc Thiên Kình nhìn Lam Thiến Thiến khóc như mưa lại cảm thấy cô ta đã trở lại là Lam Thiến Thiến trước kia, điềm đạm đáng yêu khiến cho anh nảy sinh ra ý muốn bảo hộ.

Sính Đình chán ghét nhìn cái đồ giả tạo kia, thật sự là rất ác tâm, những lời này nói được dễ nghe có ý khuyên cô kia không phải là muốn nói cho Mạc Thiên Kình nghe sao, càng thêm khẳng định Ngọc Sính Đình đánh Lam Thiến Thiến cô ta sao?

"Lam Thiến Thiến, cô thật là một người không biết xấu hổ, Ngọc Sính Đình tôi mặc dù đánh cô, nhưng dù vậy cũng không động vào người của cô, đánh hay không đánh lên người, chẳng lẽ tôi lại không biết sao?"

Sính Đình thật sự sắp bị cô ta làm cho tức chết, nổi giận quát lên.

Mạc Thiên Kình nhíu mày nhìn Sính Đình, cô đã thừa nhận có đánh Lam Thiến Thiến, xem ra chính mình thật sự là không có đổ oan cho cô.

Sính Đình mà anh thích sao lại có thể có lòng dạ hẹp hòi như vậy, thậm chí khách của anh cũng dám, hơn nữa còn động thủ đánh người.

"Sính Đình, lời này em nói thật khó nghe!"

Mạc Thiên Kình sắc mặt không tốt, nhìn Sính Đình, nhu tình đã giảm đi rất nhiều, Lam Thiến Thiến mượn cơ hội này tựa vào trong ngực của Mạc Thiên Kình, giống như thị uy hả hê nhìn Sính Đình.

Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, cười lạnh.

"Lời của tôi khó nghe, được, Mạc Thiên Kình anh thật có dũng khí!"

Lại vì một người phụ nữ khác mà không tin cô, vậy thì cô còn ở lại chỗ này làm gì!

Quay người đi lên lầu, cầm lấy túi của mình cho quần áo vào sau đó liền chuẩn bị rời khỏi biệt thự của Mạc Thiên Kình.

Mạc Thiên Kình nhìn cô, gương mặt tuấn tú vốn đang tức giận lại mang chút phiền não.

"Ngọc Sính Đình, em không cần phải trẻ con như vậy, nói em đôi câu thì em lại học người khác chơi trò rời nhà trốn đi sao?"

Mạc Thiên Kình tức giận quát, Lý Băng ở một bên nhìn Sính Đình vác bụng cũng giúp một tay dọn dẹp.

Diệp Duệ từ trong phòng đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy trong ngực Mạc Thiên Kình có một cô gái, người kia dáng dấp rất thanh thuần rất xinh đẹp, nhưng nhìn một cái cũng biết là một cô gái lẳng lơ.

Điều khiến anh cảm thấy buồn bực là Mạc Thiên Kình tại sao lại không có chút tin tưởng nào với Sính Đình như vậy.

Sính Đình đi tới trước mặ Mạc Thiên Kình t, trên gương mặt xinh đẹp giờ phút này viết đầy thất vọng và đau đớn.

"Mạc Thiên Kình, Ngọc Sính Đình tôi không muốn chơi với anh nữa, tôi cho anh biết, tôi không muốn ở cùng với anh, bắt đầu từ hôm nay, tình cảm của chúng ta một đao chấm hết!"

Cư nhiên tin tưởng cô gái kia cũng không tin cô, tuy rằng trước kia cô cũng rất nóng nảy nhưng tại sao anh lại không nghĩ lại một phụ nữ có thai sáu tháng coi như trước kia có là cảnh sát đi nữa coi như tính tình nóng nảy thế nào đi chăng nữa thì bây giờ có thể đánh cho đến cô ta đến như vậy sao?

Mạc Thiên Kình, nếu không tin, vậy giữa chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa.

"Em thật muốn nhất đao lưỡng đoạn!"

Mạc Thiên Kình rất tức giận, rất tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm Sính Đình, hình như muốn đâm thủng cô ra.

Sính Đình cũng không chịu yếu thế nhìn lại anh chằm chằm, lại nhìn Lam Thiến Thiến đang nằm trong ngực của anh, nhìn khóe môi cô ta đang bày ra nụ cười hả hê, trong lòng càng thêm khó chịu.

"Không sai!"

Cô cũng không chịu thua cao ngạo ngẩng cằm lên.

Mạc Thiên Kình trên trán nổi đầy gân xanh, lạnh lùng nói.

"Được, đã như vậy, em để lại con của anh rồi có thể đi!"

Động một chút là nói đi, nói chia tay, tính tình như vậy anh không thể dễ dàng tha thứ được.

Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, cười lạnh.

Mạc Thiên Kình à Mạc Thiên Kình, rốt cuộc anh cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi, muốn đứa bé thật sao?

Vậy thì cô càng không cho, đứa bé ở trong bụng là của cô, anh có bản lãnh gì, có tư cách gì nói cô đem đứa bé đưa cho anh thì cô phải đưa cho.

Mạc Thiên Kình nhìn thấy cô cười, không biết làm sao, cảm giác được lần này cô thật sự muốn rời khỏi mình, rất muốn thu hồi lại lời mình mới vừa nói, nhưng lại không thể mở miệng được.

"Thiên kình, không cần đứa bé đó của cô ta, em cũng có thể sinh cho anh rất nhiều đứa bé, anh muốn bao nhiêu em cũng sẽ sinh cho anh!"

Lam Thiến Thiến tựa vào trong ngực anh ôn nhu nói, một màn kia chọc thẳng vào mắt Sính Đình khiến cô đau nhói.

Điều khiến cho Sính Đình đau lòng nữa là từ đầu đến cuối khi Lam Thiến Thiến dựa vào ngực của Mạc Thiên Kình thì anh lại thản nhiên không đẩy cô ta ra.

"Mạc Thiên Kình, đứa bé là của tôi, nếu muốn có con thì anh và cô ta cứ từ từ mà sinh đi!"

Sính Đình nhàn nhạt nói xong, không muốn tranh luận thêm nữa cầm túi xách của mình lên đi ra khỏi biệt thự.

Lý Băng nhìn Mạc Thiên Kình, cô thật không hiểu người vẫn luôn thông minh cơ trí như Mạc thượng tướng lần này sao lại bị mờ mắt đi tin tưởng vào lời nói của người phụ nữ này.

"Thượng tướng, lần này anh thật sự đã trách lầm Sính Đình rồi !"

Lý Băng nói xong liền đuổi theo sau, Sính Đình vừa đi ra khỏi cửa chính thì không nhịn được nữa nước mắt liền rơi xuống.

Cô biết trái tim của mình đã bị Mạc Thiên Kình cướp mất rồi, thực tế vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, khi cô nhận ra mình yêu Mạc Thiên Kình muốn tiếp nhận anh thì Mạc Thiên Kình lại không còn yêu cô nữa rồi.

Lòng thật đau, vác cái bụng to đi ra ngoài, cô cũng không biết mình nên đến nơi nào, biệt thự của mình không thể đi về rồi, ông nội lại không có ở đây mà cô lại đang mang thai thật sự rất vô dụng.

"Sính Đình, theo tôi lên xe!"

Lý Băng lái xe dừng lại ở trước mặt Sính Đình, nhìn cô nước mắt chảy ròng ròng thì đã biết chắc trong khoảng thời gian này cô ấy đã tại bất tri bất giác yêu Mạc Thiên Kình rồi. Chỉ là Mạc Thiên Kình thật rất quá đáng, lần này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.

Sính Đình nhìn Lý Băng rồi ngồi lên xe sau đó Lý Băng mang theo cô lái xe rời khỏi biệt thự của Mạc gia.

Mạc Thiên Kình đứng ở nơi đó, bị nói câu nói kia của Lý Băng làm cho thức tỉnh.

Anh thật sự đã trách lầm Sính Đình rồi sao? Ngẫm lại liền thấy Sính Đình kể từ sau khi mang thai tính tình dịu dàng hơn rất nhiều, chẳng lẽ anh thật đã trách lầm Sính Đình rồi?

Lam Thiến Thiến vẫn còn đang rất đắc ý rốt cuộc đem người quái dị kia đuổi đi được rồi, nhưng vẫn còn muốn nương nhờ ở trong ngực Mạc Thiên Kình. Mạc Thiên Kình đột nhiên đẩy cô ta ra chạy ra ngoài cửa đuổi theo.

Chỉ tiếc rằng ở ngoài cửa đã sớm không thấy bóng dáng của bọn họ.

Mạc Thiên Kình vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào điện thoại của Sính Đình, sau khi vang lên mấy tiếng thì liền bị cúp, gọi lại lần nữa đã thấy tắt máy. Mạc Thiên Kình vẫn không cam lòng gọi vào điện thoại của Lý Băng, cũng tắt máy nốt, thấy vậy liền nhận ra là lần này Sính Đình thật không có ý định trở lại rồi.

Chán chường quay trở lại biệt thự, Mạc Thiên Kình cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác chán chường như vậy, nhìn Lam Thiến Thiến ngồi ở trên ghế sô pha vẫn còn đang nức nở, Mạc Thiên Kình chán ghét nhìn cô ta một cái rồi nói:

"Ngày mai em trở về Mỹ đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.