Chương trước
Chương sau
"Tiện nhân, cuối cùng cô cũng mở miệng rồi!"

Nam Cung Tước chỉ quấn độc một cái khăn tắm, trên người phát ra vị tình dục nồng nặc khiến Lý Băng muốn nôn mửa.

Mặt Trinh Tử bị hắn bóp lệch sang một bên, dấu ấn của năm ngón tay lập tức hiện ra rõ ràng, cảm giác đau không chịu được nhưng đau nhất vẫn chính là tâm.

Ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tước mặt không đổi nói:

"Nam Cung Tước, anh đã thay đổi rồi!"

Chỉ là mấy chữ đơn giản lại làm lòng Nam Cung Tước chợt co rúm lại. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Băng đang đứng bên cạnh cô. Lấy tay kéo qua, Lý Băng rất muốn đá văng hắn nhưng lại không dám động thủ.

Bởi vì cô tạm thời vẫn không thể bại lộ thân phận, nếu không cô sẽ phải chết rất thê thảm.

Trinh Tử nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi.

"Anh định làm gì, cô ấy vô tội!"

Nam Cung Tước cười lạnh: "Vô tội? Tốt nhất, vậy thì bây giờ ở trước mặt của cô tôi sẽ làm cho cô ta biến thành đàn bà của tôi!"

Nam Cung Tước nói xong liền nắm cằm Lý Băng làm cho cô cảm thấy đau đớn. Lý Băng trừng mắt nhìn hắn, chẳng lẽ hắn thật sẽ làm chuyện kia với mình sao?

"Môn chủ. . . . . ."

Lý Băng còn chưa kịp nói xong, Nam Cung Tước liền hôn tới, cô bị dọa sợ lập tức nhịn đau né tránh, lại bị bóp chặt hơn, cằm giống như muốn trật khớp.

"Nam Cung Tước, anh dừng tay!"

Trinh Tử rống to, đem con gái ôm vào trong ngực, nhìn con gái đang mở to mắt nhìn mình lòng của cô thật sự rất đau.

Nam Cung Tước tạm thời dừng lại nhìn cô cười lạnh:

"Thế nào, cô ghen sao? Nhìn thấy tôi cùng phụ nữ khác hoan ái không chịu nổi? Trinh Tử, anh đây yêu em như vậy, tại sao lại muốn phản kháng anh!"

Giọng nói của Nam Cung Tước rất lạnh, rất khủng bố. Lý Băng bị hắn bóp đau muốn chết, thật muốn một cước đạp chết hắn.

"Nam Cung Tước, anh mỗi ngày đều cùng những người đàn bà khác lên giường muốn có bao nhiêu con mà chẳng được. Em chỉ cầu xin anh bỏ qua cho con gái của em! ‘" Cô thật không muốn con gái mình cũng giống như anh biến thành một người máu lạnh vô tình!

Nam Cung Tước nắm Lý Băng càng chặt hơn nhìn Trinh Tử với ánh mắt lạnh băng. Đột nhiên cúi đầu dùng sức xé ra quần áo của Lý Băng lộ ra áo lót cùng với bộ ngực đẫy đà. Ánh mắt Nam Cung Tước đột nhiên phát ra dục vọng nồng đậm ngoài ý muốn.

Lý Băng dù ngu cũng biết thế này đại biểu cho cái gì, Nam Cung Tước bóp cằm Lý Băng, đẩy cô bên giường mắt nhìn chằm chằm bộ ngực hoàn mỹ kia.

Trinh Tử nhìn Nam Cung Tước lại nhìn Lý Băng bị hắn đè ở phía dưới, môi mỏng nhẹ nhàng hỏi: "Cô muốn lên giường cùng anh ta sao?"

Lý Băng không chút do dự lắc đầu nhìn vào mắt Nam Cung Tước không khỏi lạnh run. Cô còn chưa kịp phản ứng liền phát hiện Nam Cung Tước đang dùng sức xé quần ra. Chân đang ở giữa hai chân của cô liền thay đổi cả người đè lên trên người cô, môi cúi xuống hôn vào ngực của cô.

Từng trận run rẩy làm cho cô xấu hổ không chịu nổi, dùng sức đẩy Nam Cung Tước ra. Lại bị Nam Cung Tước nắm chặt hai tay, hai chân chống đỡ ở giữa hai chân của hắn, cả người đều bị đè bẹp dí.

Nam Cung Tước không ngờ người phụ nữ này lại phản ứng ngây ngô như thế dục vọng nhất thời bành trướng, rất muốn ăn cô ta.

Trinh Tử nhìn Nam Cung Tước sớm đã bị tình dục mê hoặc, tâm như tro tàn.

"Nam Cung Tước, anh thật không phụ lòng của tôi!"

Lẩm bẩm tự nói, Trinh Tử nhắm mắt lại, nắm chặt quả đấm, ngấm ngầm tức giận.

Nam Cung Tước lại không để ý tới cô, hoàn toàn bị thân thể người phụ nữ trước mắt hấp dẫn.

Lý Băng không thể động đậy, trên người chỉ sót lại áo ngực và quần lót. Hơn nữa áo ngực bây giờ lại bị Nam Cung Tước dùng răng đẩy lên, trực tiếp ngậm vào nụ hoa của cô. Thân thể chợt chấn động mạnh cả người cũng run rẩy không dứt, ngay cả Nam Cung Tước cởi quần áo lót ra lúc nào cũng không biết.

Đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần thì phát hiện tay của Nam Cung Tước bắt đầu mò đến chỗ tư mật của cô ở bên ngoài quần lót nhẹ nhàng vân vê, cảm giác tê liệt chợt cuốn lấy toàn thân.

Cô không thể không thừa nhận kỹ thuật của người đàn ông này rất điêu luyện. Nhưng mà hắn không thể nào như vậy được mới vừa từ trên người phụ nữ khác xuất ra ngoài hơn nữa người đàn ông này còn là nhiệm vụ của cô một tên bại hoại tội ác tày trời.

"Bảo bối, kêu thành tiếng lên không cần cắn môi, tôi cũng cần nghe tiếng kêu mất hồn của cô kích thích!"

Nam Cung Tước mê man nói, Lý Băng cầm lên ngân châm trong tay áo vẫn chưa kịp hành động đã thấy Nam Cung Tước nằm sấp trên người mình.

Lý Băng vội vàng đẩy Nam Cung Tước ra tranh thủ mặc quần áo xốc xếch vào xong, nhìn sự tuyệt vọng trong ánh mắt Trinh Tử, kinh ngạc nghi ngờ hỏi:

"Mới vừa rồi là cô?"

Trinh Tử gật đầu để con gái ở trên giường, đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi nhìn cô:

"Chúng ta rời khỏi chỗ này trước đã!"

Lý Băng kinh ngạc nhìn Trinh Tử, Trinh Tử đã mặc quần áo tử tế, ôm đứa bé, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lý Băng kéo cô ấy.

"Ngoài cửa có rất nhiều người trông chừng, chúng ta làm thế nào đi ra ngoài!"

Trinh Tử nhìn cô rồi đưa đứa bé cho cô.

"Cô ôm nó đi tôi tự có biện pháp!"

Trinh Tử từ trong túi lấy ra một khẩu súng nhỏ chỉ về phía cửa bóp cò không nghe thấy tiếng súng chỉ nhìn thấy một chút bột bay ở trong không khí, mọi người trong nháy mắt ngã xuống!

Trinh Tử bảo Lý Băng bịt mũi, đem con gái quấn kỹ lưỡng rồi nhanh chân đi ra khỏi nhà Nam Cung, cũng không quay đầu lại, lái xe chạy thẳng tới chợ trung tâm.

"Cô xuống xe ở đây đi, về sau không phải trở về bên kia nữa. Tôi không biết cô có ý tứ với Nam Cung Tước hay không. Nhưng mà tôi lại muốn khuyên cô nên cách xa ác ma kia, không nên bị bề ngoài của anh ta mê hoặc, nếu không cô sẽ có kết quả giống như tôi mà thôi!"

Lời nói của Trinh Tử khiến Lý Băng giật mình, nhìn cô ôm đứa bé trong tay, Lý Băng nhàn nhạt hỏi:

"Cô tính về sau đi nơi nào?"

Cô cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Chỉ là cô biết mình đối với Nam Cung Tước đã chết tâm rồi, nếu không cô cũng sẽ không độc ác mang theo con gái rời đi như vậy.

Trinh Tử khổ sở cười một tiếng, muốn trở về nhà nhưng lại không thể quay về. Cô cũng không biết đi đâu,những ngày sau này nhất định là phải chạy trốn rồi.

Nam Cung Tước phát hiện cô chạy trốn nhất định sẽ đuổi theo. Nếu mà hắn mà biết cô dám làm hắn mê man như vậy đoán chừng sẽ giết chết cô!

"Tôi cũng không biết, đi một bước tính một bước thôi!"

"Cô hận Nam Cung Tước sao?"

Lý Băng nhìn Trinh Tử có chút mê man, hận,cô đã từng sau này lại biến thành yêu, nhưng bây giờ lại biến thành hận.

"Cô muốn cho đứa bé cả đời bình an thì nên đi đến địa bàn của Nam Cung Tước!"

Lý Băng thấy cô vẫn chưa hiểu, nhàn nhạt nói: "Đi, tôi dẫn cô đến chỗ đó!"

"Đến đâu?"

"Cứ đi rồi cô sẽ biết!"

Trinh Tử không hiểu nhìn Lý Băng, Lý Băng ngồi vào ghế lái rồi để cô ngồi sang bên cạnh. Lái xe về biệt thự của Mạc Thiên Kình.

"Đây chính là nhà cô?"

Trinh Tử có chút kinh ngạc nhìn biệt thự sang trọng trước mắt, Lý Băng lắc đầu trực tiếp bấm chuông cửa. Một lát sau cửa liền mở ra, là Thủy Nhi , nhìn thấy người phụ nữ sau lưng cô thì vô cùng ngạc nhiên.

"Lý Băng, cô ta là ai vậy?" Còn có một đứa bé đáng yêu nữa?

Lý Băng không để ý đến cô dẫn theo Trinh Tử đi vào. Sính Đình cũng đi ra nhìn thấy người phụ nữ sau lưng Lý Băng thì kinh ngạc kêu lên.

"Là cô!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.