Chương 132. Có chết cũng là người của tôi.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt của cô, thấp giọng nói: “Tôi muốn em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi.”
Lê Nhật Linh lại cười: “Tôi còn tưởng anh không muốn gặp lại tôi nữa cơ.” Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện như thế này xong.
Nụ cười của cô càng cười lại càng thấy chói mắt, sắc mặt của Lâm Quân cũng càng lúc càng u ám hơn: “Em tưởng, em tưởng gì cơ, cái gì cũng là em tưởng. Ngoài cái đấy ra em còn biết gì nữa không?”
“Tôi còn biết, anh muốn tôi ở bên cạnh anh, không muốn ly hôn, đều là bởi vì muốn trả thù.” Bàn tay dưới lớp chăn mỏng nắm thành nắm đấm thật chặt, Lê Nhật Linh nói: “Bây giờ chắc đã đủ rồi đúng không, tôi cũng đã chịu đau khổ rồi, có thể buông tay được chưa?”
Bị bộ dáng thờ ơ của cô chọc cho nổi điên, Lâm Quân đá một phát vào tủ đầu giường bệnh. Chiếc đĩa đựng hoa quả bằng sứ trắng rơi xuống vỡ loảng xoảng thành mấy mảnh, hoa quả chưa kịp ăn rơi lăn lông lốc đầy trên mặt đất.
“Chết tiệt, em tưởng tôi không muốn buông tay đấy à?”
Lâm Quân ban đầu cũng nghĩ rằng, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi, có gì mà buông không được.
Thế nhưng khi biết được cô ngủ với Hạ Huy Thành, thì anh không thể tài nào nói ra hai chữ ly hôn.
Cô thật là ngốc, ánh mắt của cô cũng mù dần đi rồi.
Đúng thế, vốn dĩ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nong-bong-dung-hong-tron/3100079/chuong-131.html