Chương trước
Chương sau


Chương 346: Không cho phép em rời khỏi anh

Lê Nhật Linh trợn tròn mắt, con ngươi đen như mực nhìn anh không chớp mắt.

Anh làm sao có thể là người mặt dày, vô liêm sỉ như vậy chứ? Rõ ràng là anh giam cầm tự do của cô, mà bây giờ lại làm ra dáng vẻ thâm tình, cảm động như vậy.

“Lê Nhật Linh, em là người của anh. Không cho phép em được rời khỏi anh”

“Cái người điên này…”

Cái tên Lâm Quân cầm thú này…

Cái tên điên này chỉ có nghĩ đến cơ thể của cô thì có!

Sự giấy dụa, chống cự của cô càng làm cho anh thêm hưng phấn. Anh hôn môi cô ngày càng mãnh liệt, mạnh mẽ hơn.

Lâm Quân không muốn buông ra, mà cũng không bao giờ nghĩ sẽ buông cô ra. Lê Nhật Linh là người của anh, ai cũng đừng nghĩ có thể cướp cô đi được, mà anh cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ buông tay cô ra.

Lồng ngực nở nang của anh áp sát vào cô, mặc kệ là cơ thể của cô hay là trái tim của cô thì tất cả nhất định đều phải thuộc về anh.

Anh sẽ không buông tay, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng buông tây…

Nụ hôn có tính chất xâm lược này mơ hồ làm cho Lê Nhật Linh cảm thấy tuyệt vọng.

Chung quy lại, thì anh cũng chỉ nhung nhớ cơ thể của cô.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Lâm Quân vẫn không hề tới công ty làm việc; anh luôn luôn ở lại Phong Linh Đàm với Lê Nhật Linh.

Mặc dù nói là “ở cùng”, nhưng thật ra phải dùng từ “giam cầm” thì sẽ càng phù hợp với hoàn cảnh thực tế hơn.

Nếu cô nói muốn suy nghĩ rõ ràng, kỹ càng hơn thì anh sẽ để cho cô tự do suy nghĩ, nhưng anh lại nhất quyết không cho phép cô rời khỏi mình nửa bước.

Sau khi chiếc mặt nạ bị xé rách, chân tướng của mọi sự việc đều bị lộ ra ngoài ánh sáng, lập tức bản chất ác ma của Lâm Quân phơi bày ra toàn bộ, anh không còn cố ý che giấu nữa.

Anh trở nên bá đạo, muốn khống chế tất cả cuộc sống của cô, nhất định không cho phép cô có thể rung động trước bất kỳ người đàn ông nào khác, lại càng không cho phép cô được rời khỏi chính mình nửa bước.

Lê Nhật Linh bị nhốt trong cái nơi được anh gọi là “nhà” này, dù là làm cách nào cũng không thể rời khỏi đây được.

Bất cứ khi nào, nơi nào, anh cũng có thể làm tình với cô, điều này khiến cho cô cảm thấy bị ngột ngạt. Ngoại trừ Lâm Quân ra, thì dường như cô không hề nhìn thấy bất cứ cái gì khác.

Cả thế giới của cô, chỉ có duy nhất một người là anh…

Mấy ngày đầu tiên, cô còn có sức lực và tinh thần để giấy dụa, chống cự, phản kháng lại với anh và cố gắng nghĩ ra tất cả các biện pháp để có thể thoát ra khỏi nơi này.

Nhưng những ngày sau đó, dường như cô đã bị rút cạn hết sức lực, ngay cả đến việc nói chuyện cô cũng lười phải cất lời.

Mỗi lần Lâm Quân ôm cô, hôn cô, vẻ mặt của Lê Nhật Linh đều duy trì biếu cảm hờ hững như vậy, thậm chí còn có chút giống như đã chết lặng.

Đến cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà âm thầm rơi nước mắt.

Những khi như vậy, Lâm Quân luôn hôn hai hàng nước mắt của cô, biểu hiện ra một chút hối hận, đau lòng. Nhưng những hành động mà anh làm ra lại chưa từng thay đổi.

Mỗi ngày, anh đều lưu lại những dấu hôn rực rỡ nhất ở trên người cô, giải phóng dòng tinh hoa nóng bỏng nhất ở trong cơ thể của cô: Càng ngày Lê Nhật Linh càng cảm thấy bản thân mình giống như một con búp bê sống mà không có linh hồn vậy!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.