Chương trước
Chương sau


Chương 507: Con không động đậy

Không biết có phải tất cả mọi người đều sẽ suy nghĩ lung tung vào đêm tối tĩnh lặng không, Lê Nhật Linh chỉ biết, trong lòng cô đột nhiên rất bối rối và hoảng loạn.

Cô không có cách nào bình tĩnh lại được, suy nghĩ muốn nhìn con một lúc giống như virus lan tràn trong lòng.

“Tôi muốn nhìn con, dù chỉ là đứng ngoài lõng ấp trẻ nhìn một cái từ xa cũng được”

Lâm Quân từ chối: “Không được, bây giờ cơ thể của em quá yếu, không thích hợp đi lại”

“Không, trong lòng tôi có cảm giác rất kỳ lạ, bây giờ chắc chắn phải đi gặp con” Mí mắt Lê Nhật Linh giật không ngừng, dường như dự cảm được chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.

‘Vén chăn lên, cô bụm miệng vết thương nhịn đau mà xuống giường.

Lâm Quân nhanh chóng bước lên trước, ấn cô lại trên giường, anh không khỏi nhíu mày: “Con vẫn đang năm yên ổn ở lồng ấp, có gì mà không yên tâm, chẳng lẽ còn có thể mất đi sao?”

Cô không nghe nổi cái gì, chỉ cố chấp nói: “Tôi muốn đi xem con!”

Lâm Quân bị cô quậy không nói lý khiến trong lòng cũng buồn bực không yên, nhưng dáng vẻ đòi sống đòi chết này của cô, trong lòng anh cũng không thoải mái Chỉ sợ cô giày vò như thế này sẽ làm bản thân bị thương, anh thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: “Được rồi, tôi đưa em đi xem con.”

Lê Nhật Linh mới không giấy dụa nữa: “Cảm mm”

Lâm Quân không hiểu, có phải cảm xúc của tất cả phụ nữ khi sinh con đều sẽ thay đổi thất thường thế này không. Nhưng anh thật sự không có cách nào với Lê Nhật Linh, Cẩn thận ôm Lê Nhật Linh từ trên giường xuống, ôm vào trong lòng, không đụng đến vết thương của cô.

Anh ôm cô bước ra ngoài: “Anh đưa em đi xem, nhưng mà, xem xong thì phải quay về, được không?”

Cô vội vàng gật đầu: “Được. Dù chỉ nhìn một cái thôi cũng được.”

Lâm Quân ôm Lê Nhật Linh đi đến ngoài lồng ấp trẻ sơ sinh, cách một lớp kính trong suốt, có thể nhìn rõ được mọi thứ trong lồng ấp.

Trong lồng ấp trẻ sơ sinh vắng vẻ, không có một người nào, chỉ có những đứa trẻ sơ sinh đang ngủ rất ngon trong lồng ấp.

Lê Nhật Linh chỉ hai cái lông ấp trong góc cho anh xem: “Bên trái là Hòa Phong, bên phải là Hạ ty”

Lê Nhật Linh dán lòng bàn tay lên kính trong suốt, cô muốn đi gặp con: “Tôi muốn đi vào xem, †ôi muốn sờ mặt với tay của bọn nó”

Lâm Quân từ chối: “Sau khi đi vào xem em lại muốn ôm con, xem xong rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi. Đi nghỉ sớm một chút, nghỉ dưỡng thân thể thật tốt mới có thể chăm sóc cho Hòa Phong và Hạ Ly”

Cô túm lấy đồ của anh, cầu xin nói: “Không, tôi không vào, tôi không cần vào, anh để tôi ở đây xem thêm một lúc được không?”

Lâm Quân thở dài: “Nhiều nhất thêm mấy phút nữa, em vẫn còn đang ở cữ, vết mổ còn chưa hồi phục lại, không thể nhiễm lạnh”

“Được, ba phút thôi cũng được.”

Thấy hai đứa bé như xương với thịt của cô, ánh mắt Lê Nhật Linh đột nhiên trở nên ấm áp.

Hạ Ly không biết là giống ai, rất thích cựa quậy.

Dù có ngủ rất say, mắt nhảm chặt, cũng thích động đậy cái tay bé xíu, đá cái chân nhỏ.

‘So sánh với em gái thích động đậy, Hòa Phong lại ra dáng anh trai nhỏ hơn, thẳng bé yên lặng ngoan ngoãn năm, không động chút nào.

Ngón tay Lê Nhật Linh vuốt ve theo đường nét mặt của con, ngũ quan và thân thể của con, dù không được chạm đến thật, trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp.

Nhưng, dường như Hòa Phong không giống những đứa trẻ khác.

Những đứa trẻ khác, dù không thích cựa quậy, cũng sẽ động một chút.

Nhưng Hòa Phong của cô vẫn luôn nằm im ở đó, không có bất kì động tác gì.

Trong lòng Lê Nhật Linh đột nhiên thắt lại, cô nắm chặt cổ áo của Lâm Quân, hốt hoảng kêu lên: “Lâm Quân, Hòa Phong, Hòa Phong không động đậy!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.