Chương trước
Chương sau


Chương 624: Yêu ai yêu cả đường đi

Trần Hi Tuấn lại nhạy cảm mà hiểu được vẻ mặt của Lê Nhật Linh, không muốn ép buộc cô, lại càng không mong khiến cô khó xử, tuy là cậu ta còn muốn được lấy cô hơn bất kỳ ai: “Ba, nhanh quá rồi, con và Nhật Linh chỉ mới bên nhau thôi, chuyện kết hôn còn chưa gấp”

“Chỉ sợ là con không có cách khiến Nhật Linh cam tâm tình nguyện lấy con đi?” James tất nhiên cũng nhận ra, không để lại cho Trần Hi Tuấn chút mặt mũi nào, nói một câu huych toẹt ‘ý trời”, thật ra là vì xem ý Lê Nhật Linh.

“Ba” Trần Hi Tuấn có phần không vui.

“Trung Quốc chúng con có một câu thơ cũ, không biết bác đã từng nghe chưa – lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. Huống hồ gì kết hôn cùng lắm cũng chỉ là hình thức, bác cứ yên tâm, con ở bên cạnh Hi Tuấn là sự thật, chỉ là tạm thời con còn chút chuyện của mình” Lê Nhật Linh cũng không căng thẳng, lời nói ra cũng không khom không kiêu, cô.

hiểu được tấm lòng của mình.

(Dịch tạm thơ: Đôi tình nếu thật dài lâu, há đâu cứ phải bên nhau đêm ngày. – Thước kiều tiên) Chuyện này trái lại khiến James nhìn cô với ánh mắt khác xưa. Thay đối của Lê Nhật Linh mấy năm nay, ông nhìn, sau này cô trở thành mẹ sẽ có một sự mềm dẻo độc đáo. Cô gái Lê Nhật Linh này, quá giống bà ấy…

James lắc lắc đầu, lại hạnh phúc mà nở nụ cười, hệt như nhớ đến chuyện gì vui vẻ lắm Nhưng Trần Hi Tuấn biết, James lộ ra biểu cảm này, bình thường đều là do nhớ đến mẹ cậu ta Cũng chẳng trách .James muốn giục cậu ta và Nhật Linh sinh con. Mẹ của Trần Hi Tuấn là người Trung Quốc, James rất yêu mẹ cậu ta, cũng yêu ai yêu cả đường đi mà yêu văn hóa Trung Quốc, Lê Nhật Linh lại là người Trung Quốc, chẳng trách có thể nói vài câu đã khiến James nhớ đến mẹ mình Nhưng mà, ba thích phụ nữ Trung Quốc, cậu †a cũng yêu mến Lê Nhật Linh, chẳng nhẽ chuyện này cũng là di truyền?

Lâm Quân ở nhà chơi với hai con trai mấy ngày, đưa chúng đi ăn cơm, giải trí, cũng không muốn ra khỏi cửa, lại thường xuyên đi ra ngoài lang thang không lý do. Lâm Quân cảm thấy mình như bị ma nhập rồi.

Ngay cả hai cậu con trai cũng nhìn ra sự không đúng của cha mình, ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không nhắc về nhóc Hạ Ly và mẹ trước mặt Lâm Quân nữa.

Lâm Quân vẫn xoản xuýt như cũ. Anh từ nhỏ đến lớn ngậm chìa khóa vàng sinh ra, muốn gì mà không được? Chỉ sợ anh còn chưa gặp chuyện nào rối rằm như vậy, anh lại có thể thật sự bắt đầu hoài nghị, rằng liệu có phải mình đã làm sai không, mới khiến Lê Nhật Linh không chịu nổi, bảng không sao cô vô tình như vậy, cả con trai cũng có thể bỏ lại?

Mặt mũi Hòa Phong rất giống Lê Nhật Linh, Lâm Quân sẽ thường xuyên nhìn đến thất thần, nhớ đến Lê Nhật Linh, nỗi nhớ lan tràn như cỏ dại.

Thư ký Lưu mệt mỏi đến mức nghĩ chuyện từ chức. Trước kia Lâm Quân nghỉ việc còn có Hà Dĩ Phong để ý giúp cô ta, nhưng bây giờ không biết lúc đó chủ tịch nhà mình và Hà Dĩ Phong đã xảy ra chuyện gì, mà đến cả Hà Dĩ Phong cũng bỏ việc.

Cô ta quả thực là mệt không nói nên lời. Lâm Phong cả ngày u ám, cứ tới gần người là đầy áp suất thấp, khiến thư ký Lưu dù oán giận cũng không nói được.

May mà lương Lâm Phong trả cao, bằng không ngay cả tiền chữa rụng tóc thôi cũng sẽ nhanh không đủ dùng, Lê Minh Nguyệt cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao từ ngày Hà Dĩ Phong gọi điện cho Lâm Quân xong thì không đi đâu nữa, khóe môi nhếch lên không nói gì, còn ở nhà cả ngày để chơi với con, ngay cả lúc đấu võ mồm với cô cũng có vẻ bất mãn, khiến cô không thấy vui vẻ chút nào cả, lại không nói cô nghe đã xảy ra chuyện gì.

Lê Minh Nguyệt bèn giật lấy khối rubik trong †ay Hà Dĩ Phong một phen, nhét dĩa trái cây mình đã cắt xong từ lâu vào trong tay Hà Dĩ Phong. Cô đặt mông ngồi xuống sô pha, trừng mắt, giận dữ nhìn Hà Dĩ Phong.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.