Chương trước
Chương sau


Chương 856

“Không nói chuyện gì.’ Hà Dĩ Phong nhìn cô ta một cái, bởi vì chuyện của Lê Minh Nguyệt nên tâm trạng của anh ta thật sự không được tốt: “Nếu em không có chuyện gì khác thì tôi phải đi trước đây!”

Hà Dĩ Phong nói xong, nhanh chóng rời đi khỏi tâm mắt của Hạ Linh.

Mà Hạ Linh đứng yên tại chỗ, trong lòng lại càng cảm thấy oan ức và tức giận. Người phụ nữ kia thật sự có vị trí quan trọng như vậy trong lòng Hà Dĩ Phong sao?

“Nhật Linh sao rồi?” Hà Dĩ Phong đi tới ngoài phòng của Lê Nhật Linh, vừa vặn gặp Lâm Quân từ phòng đi ra, anh ta mở miệng hỏi.

Lâm Quân lắc đầu một cái, trên mặt có vẻ buông lỏng hơn nhiều so với mấy ngày trước: “Chắc là không có chuyện nữa.

Bây giờ cô ấy ngủ rồi! Để cô ấy nghỉ ngơi một ngày cho khỏe đi”

“Vậy thì tốt rồi! Như vậy chúng ta cũng nên tìm một thời gian trở về nước”

“Sao cậu vội vàng vậy?” Lâm Quân nhíu mày. Mặc dù đã tìm được Lê Nhật Linh, cũng tìm ra Lê Vân Hàng, nhưng Nhật Linh còn chưa khỏe hẳn, ở bên này nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Hơn nữa Nhật Linh mới tìm được cha ruột của mình, sợ rằng còn phải trao đổi một chút cảm tình gì chứ. Tóm lại hẳn là còn phải ở nước Pháp một thời gian ngắn nữa.

“Sao mặt mày ủ dột vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?” Hà Dĩ Phong không lên tiếng, nhưng mà anh ta và Hà Dĩ Phong quen biết nhiều năm như vậy, tất nhiên Lâm Quân chỉ cần nhìn qua là có thể biết rõ tâm tình của anh ta.

“Lê Minh Nguyệt gọi điện thoại cho tôi, lại không nghĩ rằng gặp Hạ Linh, Lê Minh Nguyệt nghe được giọng nói của Hạ Linh, lập tức cúp điện thoại. Bây giờ tôi gọi lại lần nữa, cô ấy cũng không nghe máy”

Lâm Quân nghe xong, suýt nữa bật cười thành tiếng. Dù thế nào đi nữa, anh cũng không ngờ Hà Dĩ Phong phong lưu đa tình, dù vượt qua ngàn bụi hoa nhưng thân không hề dính một mảnh lá mà cũng có ngày hôm nay à?

“Cậu còn cười được nữa! Cậu có phải là anh em của tôi không!”

“Chắc hẳn cậu cảm thấy rất vui vẻ đúng không? Lê Minh Nguyệt nghe thấy giọng nói của Hạ Linh, lập tức cúp điện thoại của cậu, điều này nói là cô ấy đang tức giận, cô ấy tức giận đã nói lên rằng cô ấy đang ghen vì cậu, những điều này cũng chứng minh rằng trong lòng cô ấy có cậu, tại sao cậu lại không vui chứ?”

“Nhưng mà cô ấy lại giận tôi!”

“Dỗ dành một chút là được mà?”

“Cậu chỉ việc nói thì tất nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng!” Hà Dĩ Phong liếc xéo Lâm Quân một cái, nếu những chuyện này mà dời đến trên thân anh thì mới không còn đơn giản như vậy chứ gì!

Anh ta cũng biết là dựa theo tính tình tùy tiện của Lê Minh Nguyệt, chắc chắn chỉ cần dỗ dành một chút là được, nhưng mà bây giờ anh ta đang ở nước Pháp, Lê Minh Nguyệt lại không nhận điện thoại của anh ta, ngay cả dỗ dành cũng không có chỗ để mà dỗ.

“Thôi vậy! Lê Minh Nguyệt nói thế nào? Cậu định trở về nước sao?”

“Ừ! Ra ngoài quá lâu rồi! Cũng đã tìm được Nhật Linh, cô ấy cũng tìm ra cha ruột của mình rồi. Tôi thật sự không yên tâm khi để cô gái nhỏ Lê Minh Nguyệt ở nhà một mình” Hà Dĩ Phong gật đầu một cái, nghiêm túc nhìn Lâm Quân.

Thật ra, anh ta càng sợ hơn là mình ở nước Pháp quá lâu, Hạ Linh hiểu lầm cái gì, như vậy chắc chắn Lê Minh Nguyệt sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn.

Khó khăn lắm anh ta mới tìm được một người thật sự yêu mình và muốn sống trọn đời bên ô ấy, muốn đối xử thật với Lê Minh Nguyệt, không muốn giống như Lâm Quân như vậy, thường thường tự nhiên kiếm chuyện, như vậy thật sự là quá mệt mỏi.

“Tôi có thể hiểu được” Lâm Quân gật đầu, vỗ vỗ vào bả vai Hà Dĩ Phong: “Nếu nói như vậy, cậu hãy đi về trước đi, bên này cũng không có chuyện gì nữa, tôii sẽ ở bên cạnh Nhật Linh thêm một thời gian nữa, cậu trở về chăm sóc kỹ Lê Minh Nguyệt đi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.