Chương trước
Chương sau


Chương 872

Lê Minh Nguyệt định đẩy Hà Dĩ Phong ra, nhưng ngay khi cô ấy vừa ngẩng đầu lên, nhìn những sợi râu màu mới mọc trên căm của Hà Dĩ Phong, khuôn mặt anh ta có vẻ mệt mỏi, dáng vẻ có hơi bụi bặm, ngay lập tức khiến cô mềm lòng.

Cô ấy ôm lấy người đàn ông trước mặt, thầm thở dài trong lòng: “Vừa rồi tôi không để ý. Sao anh quay về mà không nói với tôi một tiếng?”

“Không phải do người nào đó ghen tuông thậm chí còn không thèm nghe điện thoại đó sao, nên tôi đành phải trèo đèo lội suối không ngại đường xá xa xôi quay về đây đó” Hà Dĩ Phong cong môi cười, ôm chặt người phụ nữ nhỏ trong vòng tay mình.

Trong lòng Lê Minh Nguyệt cảm thấy có hơi xúc động, anh ta trở về là vì mình sao?

Nhưng miệng lưỡi của cô ấy thì vẫn không buông tha cho anh ta: “Anh lo lắng cho tôi làm gì? Chúng ta chỉ là hôn nhân trên hình thức thôi mà. Anh có thể đi trêu ghẹo bất cứ anh mà tôi muốn trêu ghẹo. Liên quan gì đến tôi, hử?”

“Thật vậy sao?” Hà Dĩ Phong nhướng mày nhìn Lê Minh Nguyệt, thấy cô ấy im lặng không đáp, anh ta véo má cô ấy rồi nói: “Dù là hôn nhân trên hình thức thì chúng ta vẫn là vợ chồng, chúng ta là một cặp vợ chồng thật sự đó, bây giờ em muốn chạy sao hả?”

“Hà Dĩ Phong!” Nghe anh ta nói xong Lê Minh Nguyệt không khỏi đỏ mặt, vợ chồng thực sự cái gì chứ! Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi!

“Sao thế? Không thừa nhận à?”

“Anh không hề thích tôi, thì tại sao lại nói những lời như vậy với tôi hả?”

“Ai nói là tôi không thích em?”

Xung quanh anh ta có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ mà, Lê Minh Nguyệt muốn nói nhưng lại thôi, giữ những lời này trong lòng.

Trên trán Hà Dĩ Phong không khỏi chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, trong khoảng thời gian này biểu hiện của anh ta vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?

Tại sao đầu của Lê Minh Nguyệt lại không nhận ra thế nhỉ?

Anh ta cho rằng mình đã biểu hiện tình cảm của bản thân khá tốt mà nhỉ.

“Tôi đã không còn thích cô ấy từ lâu rồi, không phải tôi đã nói với em rồi sao?” Không biết bắt đầu từ khi nào mà anh ta đã thật sự buông bỏ Lê Nhật Linh rồi, trái tim anh ta bây giờ chỉ có hình ảnh của Lê Minh Nguyệt mà thôi.

“Câu đó không phải chỉ dùng để qua mặt Lâm Quân thôi sao?”

“Cả ngày em chỉ nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Tôi không còn thích cô ấy từ lâu r à Dĩ Phong xoa đầu Lê Minh Nguyệt, trong lòng có cảm giác khó mà có thể thuyết phục.

được cô gái này.

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi” Lê Minh Nguyệt đã bị những lời ngọt ngào của Hà Dĩ Phong làm cho rung động rồi, nhưng cô ấy tỏ ra không quan tâm giữ nguyên thái độ như cũ, xoay người giận dỗi.

“ Không liên quan gì đến em sao?” Hà Dĩ Phong đột nhiên cúi xuống ôm lấy Lê Minh Nguyệt nói: “Vậy thì chúng ta thử xem có liên quan gì đến em không nhé”?

“Hà Dĩ Phong, anh là cái đồ lưu manh đáng ghét!” Lê Minh Nguyệt đánh vào lưng Hà Dĩ Phong rồi hét lên.

Nhưng mà rốt cuộc thì hai người họ không làm gì cả, Hà Dĩ Phong chỉ vừa mới xuống máy bay, anh ta đã rất mệt mỏi rồi, nhưng chuyện đó với anh ta không quan trọng, trọng hơn là…

Lê Minh Nguyệt đang đến kỳ sinh lý.

Lê Minh Nguyệt đỏ mặt vùi đầu vào vòng tay của Hà Dĩ Phong, tai cô ấy đỏ bừng lên, dù chưa làm gì nhưng sau khi bị anh ta lột hết quần áo cô ấy lại cảm thấy buồn bực.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.