Chương trước
Chương sau


Chương 1043

 

“Đúng vậy” Người quản gia gật đầu.

 

Lê Nhật Linh nghịch điện thoại, nhìn đám người náo nhiệt vui vẻ làm đồ tết ngoài xe. Cô đột nhiên nhớ đến Lâm Quân, bây giờ cô đã thật sự lệ thuộc vào anh. Câu nói “Một ngày không gặp như ba thu dài” này nếu như đặt vào tình cảm của cô thì thật sự rất đúng.

 

Nhớ lại những chuyện trải qua trước kia, tình cảm này thật sự đến không hề dễ dàng. Có lẽ cũng chính là vì như vậy cho nên mới đáng trân trọng.

 

“Đến đây! Nhật Linh, mặt của chị bị sao vậy?” Lê Minh Nguyệt nghe thấy tiếng chuông cửa thì chạy ra mở cửa phòng. Dáng vẻ nhếch nhác chật vật của Lê Nhật Linh lập tức đập vào mắt cô ấy, đặc biệt là lúc này vết sưng tấy trên gương mặt cô cũng rất rõ ràng khiến cho người ta đau lòng.

 

Nghe thấy vậy, Hà Dĩ Phong cũng đi đến và nhìn thấy cảnh này, hàng lông mày của anh ta nhíu chặt lại.

 

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Quân vừa mới đi mà em đã bị ức hiếp rồi sao? Là ai làm?” Có người dám ra tay với Lê Nhật Linh trên địa bàn thành phố Hà Nội của bọn họ, có phải người đó muốn chết rồi không? Hà Dĩ Phong không khỏi siết chặt năm đấm của mình lại.

 

“Tôi không sao đâu, chỉ là bị đụng vào cột điện khi đi bên ngoài thôi.” Lê Nhật Linh chột dạ khoát tay, không nhìn vào đôi mắt của hai người họ, lướt qua hai người đó đi vào trong phòng.

 

Bầu không khí ấm áp trong căn phòng đủ để khiến cho mặt người ta nóng lên.

 

Cô cởi áo khoác ra, sau đó thuận tiện ngồi trên ghế sofa mà không hề khách khí gì. Lê Minh Nguyệt mắt to mắt dẹt nhìn Hà Dĩ Phong, không hiểu Lê Nhật Linh vừa mới xảy ra chuyện gì.

 

“Tôi thấy dấu vết của em không giống như bị đụng, em đụng phải cái cột điện này cũng có kỹ thuật phết nhỉ? Chỉ bị thương nửa gương mặt, em tưởng tôi là con cua sao?” Thấy Lê Nhật Linh không muốn nói chuyện, Lê Minh Nguyệt không nhịn được mà trêu chọc cô. Chân của cô ấy không hề để yên mà chạy thẳng xuống nhà bếp, cầm lấy một túi đá chườm lên mặt Lê Nhật Linh.

 

“Á… Không cần đâu, lạnh quá” Lòng tự ái của Lê Minh Nguyệt dâng trào, cộng thêm chút đau đớn khiến cho cô vô thức muốn từ chối. Nhưng cô lại bị Lê Minh Nguyệt chặn lại.

 

“Chị thì hiểu cái gì, làm như vậy mới có thể giảm sưng nhanh hơn một chút. Chị trốn đến chỗ em chẳng phải là sợ Hy Vũ và ông bà nội con bé phát hiện mặt chị sưng sao?” Dường như những lời nói của Lê Minh Nguyệt cũng có lý, Lê Nhật Linh mặc cho cô ấy nói đi nói lại nhiều lần nhưng trong lòng lại rất ấm áp, đôi mắt cũng hơi ẩm ướt.

 

“Này, chị sao vậy? Đừng khó mà” Lê Minh Nguyệt bị Lê Nhật Linh làm cho không biết phải làm sao, Hà Dĩ Phong cũng vội vàng ngồi xuống định điều tra đến cùng.

 

Anh ta biết được Lê Nhật Linh nói điêu, cô trông chật vật nhếch nhác như vậy thì sao có thể bị đụng vào cột được được?

 

Nhưng tính cách của Lê Nhật Linh không muốn nói, anh ta cũng không tiện hỏi.

 

Nhưng Lê Minh Nguyệt chưa nói dứt lời, vừa nói ra thì Lê Nhật Linh thật sự bật khóc. Nhưng tiếng khóc của cô không phải là tiếng khóc tuyệt vọng giống như cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa, mà tiếng khóc này giống như đứa trẻ đang chịu tủi thân uất ức rúc vào trong lòng mẹ vậy.

 

“Nếu như để cho Lâm Quân biết rằng em đang khóc ở nhà chúng tôi, có lẽ cậu ấy sẽ về đây đánh chết tôi mất” Hà Dĩ Phông lắc đầu, tay chân cũng trở nên luống cuống lúng túng.

 

“Đã vào lúc nào rồi mà anh còn nghĩ cho bản thân anh vậy?” Lê Minh Nguyệt không hài lòng mà lẩm bẩm, liếc mắt nhìn Hà Dĩ Phong với ánh mắt ngập tràn khinh bỉ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.