Từ ngày gặp Alex, Elio đã luôn cảm thấy con người này kỳ quái. Ban đầu cứ nghĩ đó là một cô gái lạnh lùng, nghiêm túc nhưng lại không biết tự ái đến nhờ vả hắn. Có lúc điên điên khùng khùng cùng hắn cãi cọ, chơi game. Tuy nhiên vào thời điểm hắn yếu ớt lại vừa tinh tế ấm áp vừa phóng khoáng bảo vệ hắn.
Nhưng mấy ngày gần đây lại vô cùng lạnh nhạt như biến mất khỏi mắt hắn vậy. Trong lúc Elio đang tự hỏi có phải cô giận vì hắn để mặc cho Anna tự tung tự tác hay không thì Alex lại bắt đầu vây xung quanh hắn với ánh mắt lóng lánh hệt như chú chó to xác quẩn quanh bên chủ nhân với những câu hỏi vô thưởng vô phạt nhạt nhẽo như:
- Elio, anh thích màu gì vậy? - Alex mở to đôi mắt nâu đen, chớp nhẹ nhìn hắn, tràn ngập mong chờ.
Lại tới rồi. Nội tâm của Elio thở hắt ra một hơi nhẹ. Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn trả lời:
- Xanh dương.
Alex gật nhẹ đầu một cái như là một thủ tục ghi nhớ. Sau đó lại quay về với ánh mắt chó lớn to tròn có phần ngờ nghệch:
- Anh thích ăn món gì?
Elio nhíu mày, kỳ quái hỏi Alex:
- Cô hỏi những vấn đề nhạt nhẽo này để làm gì?
- Anh cứ trả lời là được rồi.
Hừ, giận dỗi mấy ngày, thấy tôi không quan tâm nên giờ lại muốn lân la lấy lòng à? Đâu có dễ như vậy.
Elio cho rằng mình đoán ra được ý định của Alex nên cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-noi-chung-toi-la-huynh-de/2963686/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.