Trong xưởng chữa tàu cũ kỹ bị bỏ hoang và tanh nồng mùi biển, Elio điềm tĩnh nheo mắt nhìn tên bắt cóc. Hắn đang ngồi không xa Elio,ở một chiếc bàn kê bên cạnh một con mương nước nằm giữa khu xưởng dành cho tàu có trọng tải nặng dễ ra vào xưởng. Tên này bịt kín mặt mũi với khẩu trang dày và mũ lưỡi trai đội sụp đang nghịch mấy con xúc xắc. Trên bàn còn để một con dao găm sắc bén có răng cưa ở sống dao. Hình như đây là loại dao thường được dùng trong quân đội.
Thấy Elio nhìn mình chăm chú, tên bắt cóc mở giọng ồm ồm hỏi:
- Mày nhìn cái gì hả tên chó nhà giàu kia?
- Đang nghĩ tên hèn hạ nào đã tuồn thông tin của tao cho mày. Nếu không, sao có thể trong một đống những tên thiếu gia, tiểu thư giàu có ăn chơi ở cái thành phố này, mày có thể chọn trúng đứa giàu nhất để tống tiền vậy? Thông thường tới bọn nhà giàu mới nổi còn không nhìn được độ mắc tiền của mấy món đồ trên người tao chứ đừng nói đến tên nghèo khổ như bọn mày. Đó là chưa nói đến những tên nghiện cờ bạc như mày sao có thể đến những nơi tao hay đến.
Tên bắt cóc cầm lấy con dao trên bàn đi tới túm cổ áo của Elio, kéo lên, gầm gừ:
- Mấy thằng khốn nhà giàu ăn chơi bọn mày chẳng qua may mắn có được cha mẹ giàu có. Bản thân bọn mày có cái điểm gì để miệt thị tao hả? Cái thái độ coi khinh người khác này của mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-noi-chung-toi-la-huynh-de/2963646/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.