Vốn dĩ ngay cả thời điểm Alex và James đi ra khỏi chỗ nấp theo lời cảnh cáo của tên bắt cóc, Alex vẫn muốn tiếp tục che đậy thân phận của mình nên không để toàn đội đi ra. Một phần là để che giấu mai phục, một phần là có thể dễ dàng nói dối Elio rằng cô và James là đồng nghiệp chung nghề vệ sĩ giả vờ làm cảnh sát. Nhưng phát súng bắt buộc của Henry đã làm cho câu chuyện của cô không còn đáng tin nữa.
Alex rũ mắt, thở nhẹ ra một hơi, vẻ hồi tưởng nói:
- Cảnh sát Alex? Chà, lâu lắm tôi mới được nghe cái kiểu xưng hô như vậy đó.
Elio nhướng mày, có chút khó hiểu trước câu cảm thán không rõ vui buồn của cô:
- Cô nói vậy là sao?
- Tức là làm anh thất vọng rồi thám tử Flaco à. Tôi quả thật là cảnh sát nhưng tôi đã rời khỏi ngành từ lâu rồi. Anh có nhớ lần tôi nói với anh về vết sẹo trên chân mình chứ? thật ra nó có một lí do nhục nhã khác mà tôi không muốn nói với anh. Cũng là lí do tôi rời ngành.
Elio nhíu mày, nghiêm túc hỏi:
- Lí do là gì?
- Lúc trước tôi thuộc đội cảnh sát cơ động. Trong một lần bọn tôi được điều động đi dẹp một băng đảng chuyên buôn bán chất cấm. Bọn chúng có cả trẻ vị thành niên. Theo luật, đáng lẽ bọn tôi không được hạ sát nhưng vì băng đảng đó được cảnh báo là có trang bị vũ khí nguy hiểm nên chúng tôi được phép ngoại lệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-noi-chung-toi-la-huynh-de/2963639/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.