🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Alex còn chưa kịp hoàn hồn sau khi ngã thì đã bị đôi mắt thẳm sâu của Elio chiếu tướng. Thời gian hai người mắt đối mắt có lẽ chỉ trong vài giây với người ngoài nhưng lại giống như ngừng trôi với bọn họ. Những giọt nước nhỏ trong suốt thi nhau rơi khỏi những lọn tóc bạch kim ướt sũng, thấm ướt một mảng áo trên người Alex. Mùi hương thơm nồng của dầu gội trên người Elio bao phủ hai người. Gần như mọi giác quan trên người Alex đều bị Elio thâu tóm. Tới giác quan thứ sáu cũng đang cảnh báo cho cô biết còn không mau thoát ra sự vây hãm của Elio thì có khi vị giác cũng không giữ nổi nữa.

- E...Elio, tránh ra. - Lần đầu tiên Alex đứng trước Elio mà nói lắp.

- Ồ nói lắp rồi hả? Tôi muốn hỏi cô. Cô mở miệng đóng miệng là nói tôi còm nhom, không khác gì xác cá chết. Cô nhìn bao giờ chưa mà nói như vậy hả? Hay cô lén nhìn khi nào rồi mà tôi không biết? - Chất giọng hơi trầm của Elio phản phất mùi nguy hiểm. Thân người lại cúi thấp thêm một chút.

Xem ra mấy câu độc miệng vô tâm của Alex đã chọc điên lòng tự tôn của hắn rồi. Alex chạm một tay vào người hắn, ngăn cản hắn cúi thấp hơn, nếu không cô thật sự sẽ bị đè nằm bẹp trên bệ rửa mặt

- Tránh ra, không là tôi đánh anh đó. - Alex đe doạ.

Mặt Elio không chút gợn sóng:

- Có cần tôi chỉ cô đánh chỗ nào cho đau không? - Hắn còn rất thản nhiên chìa phần xương sườn bầm tím tới trước mặt Alex.

Được, được, Elio, bà nội cha anh khá lắm!

Alex tức đến nghẹn lời. Cô quả thật không dám xuống tay. Trên người hắn đang có rải rác vài vết bầm. Nếu cô đánh hắn, xui xẻo trúng chỗ nào đó gây thương tích nặng hơn thì đừng hòng thoát khỏi cảnh bị ăn vạ tới mãn kiếp. Alex chỉ có dùng lời nói để phản kháng:

- Cần gì phải nhìn. Yếu tới mức không bế được con gái nhà người ta lên thì có cái gì để xem!

- Cảnh sát Alex, cô phán đoán phiến diện không cần bằng chứng như vậy có phải đã đi ngược lại với quy định nghề nghiệp mà lúc trước cô nói không vậy. - Elio nắm lấy bàn tay Alex đang đặt trên ngực hắn, bắt nó dịch chuyển. - Phiền cô nhìn rõ ràng bằng chứng trước khi kết án được không?

Alex bị Elio dồn ép tới chân tường, đành bày ra vẻ mặt “ được thôi, anh dám thách thì tôi dám làm”. Đường tầm mắt bắt đầu rời khỏi mặt Elio. Tay của cô bị kéo trượt tới đâu, tầm mắt lia tới đó.

Cơ ngực nở nang vừa phải? Không sao. chắc chắn bụng toàn mỡ hoặc teo tóp… Mẹ nó, sáu múi?...Không sao, sáu múi thì ai chẳng có. Mình, mình cũng có mà! Chết tiệt, eo nhỏ hơn cả mình… Từ từ, định kéo tới đâu vậy tên lưu manh kia!

Alex cả kinh, lập tức rút phắt tay của mình lại khi nó sắp trượt xuống tới phần bụng dưới của Elio. Mặc kệ mặt đang có xu hướng nóng lên, Alex cố gắng giữ giọng điềm tĩnh như không có gì, hất cằm, trừng mắt nói:

- Bằng chứng tôi xem đủ rồi. Và tôi vẫn kết luận là không có gì đặc sắc cũng chẳng có hứng thú táy máy tay chân với anh đâu. Được chưa.

Elio nheo mắt nhìn cô chằm chằm đầy vẻ săm soi. Rồi đột nhiên hắn mím môi, cố gắng nhịn cười nói:



- Này, cựu cảnh sát Atlantic, cô có biết cô đang chảy máu mũi không?

Alex sửng sốt, vội vàng dùng tay quẹt mũi. Quả thật có vệt máu đỏ tươi đặc sánh dính trên tay cô. Cô cũng bắt đầu ngửi thấy mùi máu ngòn ngọt tanh tanh.

Mẹ kiếp, Cái quái gì thế này!!!

Alex vội vàng bịt mũi, ngửa đầu, luống cuống tìm thứ gì đó để thấm máu. Elio ráng nhịn cười, nhanh nhẹn rút một chiếc khăn lông lau tay mới đưa cho Alex, vỗ nhẹ đầu cô nói:

- Chó ngốc, bao nhiêu tuổi rồi mà chảy máu mũi còn ngửa đầu lên. Cúi xuống. - giọng điệu càm ràm phản phất cưng chiều.

Alex ôm khăn bịt mũi, nghe lời cúi xuống, sẵn tiện chôn luôn mặt của mình vào khăn, làm một con đà điểu chôn đầu trong cát*, dứt khoát mặc kệ mọi thứ. Giờ mà giở mặt lên chỉ có nghe Elio cười nhạo.

Nhưng tên lưu manh Elio không dễ gì tha cho Alex. Hắn cúi xuống nhìn cô, cười tủm tỉm nói:

- Không ngờ cô thích đến vậy luôn đó.

- Thích cái đầu anh! có gì mà … con mẹ nó! - Alex bỏ khăn ra khỏi mũi để mắng người, nhưng máu tiếp tục tuôn trào khiến cô phải tức tốc bịt trở lại.

Vẻ đắc ý, chế nhạo trên mặt Elio càng đậm. Hắn chồm tới thì thầm vào tai cô:

- Xin lỗi, lỗi của tôi. Tôi đâu có nghĩ tới nhiêu đây kích thích là đã quá mức chịu đựng của cô rồi. Tại cô cứ một mực nói là không có gì để xem, không có hứng thú mà nên tôi nghĩ cảnh sát Alex phải mạnh mẽ hơn kìa.

Alex trừng mắt:

- Chảy máu mũi là do thời tiết, do nóng trong người, liên quan gì tới anh?

- Ồ, cảm ơn cô đã gián tiếp khen tôi hấp dẫn tới mức khiến người khác nóng hừng hực trong người. À, tôi tự nhiên nhớ ra hình như cô đang yêu đơn phương tôi mà. Có muốn tôi cho cô ôm một cái không. Nhưng tôi sợ lỡ cô thích tới mức ngất lăn ra đó thì phiền lắm.

Alex cảm thấy mình có điên mới đứng im nói nhảm với Elio. Dù sao bây giờ có nói gì cũng không lại hắn nên Alex chọn cách tránh voi không xấu mặt nào, lách qua người hắn muốn bỏ đi. Nhưng Elio vẫn cố chấp xáp lại gần cô, ngăn cô chạy trốn.

- Nào, còn chưa sửa lại câu nói tôi còm nhom, như xác cá chết mà vội đi đâu? Cô không thể như con cáo không ăn được nho mà nói nho xanh như thế*.

Alex lười đối đáp với Elio, quắc mắt nói:



- Tránh ra, không tránh ra là tôi đánh anh thật đó.

Elio chộp lấy tay cô, đặt ngay chỗ vết bầm trên xương sườn, nói:

- Nè đánh đi. Cô có giỏi thì đánh chỗ này nè.

Bốp!

Elio vừa dứt lời thách thức là được lãnh nguyên một cú đá vào chân. Dù đã được Alex giảm lực khá nhiều nhưng vẫn đủ khiến đau thốn đến mức phải gập người ôm chân, tức giận rú lên:

- Mẹ nó! cô đánh thật hả?. truyen bac chien

Alex vốn đã kiềm chế, không muốn đánh nhưng cái bộ dạng thách thức ngứa đòn của Elio quả thật khiến người ta sôi máu, không đánh thì xấu hổ cái danh chó điên của cô quá. Alex cao giọng đáp lại:

- Chính anh yêu cầu tôi đánh còn gì. Anh nên thấy may là tôi không đánh vào xương sườn của anh đi.

- Cô muốn chết đó à? - Elio quắc mắt, đe dọa.

- Anh nghe câu thà chết vinh còn hơn sống nhục chưa. - Alex đốp lại ngay lập tức. - Anh thử trêu chọc tôi như vừa nãy nữa xem, đồ lưu manh! Tôi bẻ xương anh ra cho bác sĩ nắn lại đó. Ai thèm ôm anh? Anh nghe yêu đơn phương cũng có phẩm giá của yêu đơn phương chưa!

Alex mắng người xong, bực dọc đi nhanh ra khỏi phòng tắm.

- Này, cô đi đâu thế hả? Đứng lại! Nếu không tôi đuổi cô đi đó! - Elio la lớn.

- Anh muốn đuổi thì đuổi đi. Tôi mà chết đói ngoài đường, tôi sẽ thành ma về ám anh từ kiếp này qua kiếp kia luôn… Mẹ nó, sao vẫn chưa ngừng chảy máu vậy trời! - Alex để lại một câu đe dọa kèm cảm thán ai oán trước khi rời đi. Thực ra cô biết rõ với tính cách của Elio, còn lâu hắn mới đuổi cô vì những chuyện gây lộn cỏn con thế này.

Elio đang ôm chân đau, nghe Alex nói vậy cũng tự nhiên bật cười. Dù hắn vẫn biết là mình bị cô đe dọa nguyền rủa, nhưng không hiểu sao, vẫn giống như cô thề nguyền dù sống hay chết cũng sẽ ở mãi bên cạnh hắn vậy.

Elio vịn bệ rửa tay đứng dậy, nhìn theo hướng Alex rời đi, một mình cười mũi, đắc ý lẩm bẩm:

- Mê muốn chết còn giả vờ. Được lắm, để tôi xem thử cô còn giãy dụa được tới khi nào. Không sớm thì muộn cô cũng phải chịu thua trước tôi thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.