Trần nhà trắng toát vừa tẻ nhạt vừa xa lạ dần hiện rõ trước mắt khiến Elio cảm thấy có phần ngờ nghệch, hoang mang. Hắn quay mặt nhìn sang bên cạnh thì thấy một bình dịch với đường ống dài ngoằn ngoèo gắn với cổ tay mình. Nhiêu đó cũng đủ để Elio đoán nơi này hẳn là phòng Vip của một bệnh viện nào đó. Cảm giác váng đầu, cả người rệu rã và cái ót đau ê ẩm làm hắn muốn nhắm mắt xuôi tay luôn trên giường.
Elio vẫn nhớ tất cả mọi chuyện Anna đã làm cho nên không ngạc nhiên khi thấy mình thức dậy trong viện. Hẳn là Alex đã mang hắn vào đây.
Từ từ đã… Alex? Phải rồi, mình và Alex tới đâu rồi? Đừng nói mình ngất ngay đúng lúc chưa làm ăn được gì đấy chứ…
Elio cố nhớ lại mình làm ăn được tới đâu nhưng cơn đau đầu khiến hắn không minh mẫn nổi. Mà thật ra, vào thời điểm hắn biết Alex hàng chính hiệu đang ôm mình thì con thú bên trong hắn đã vồ lấy nuốt chửng lí trí của hắn ngay lập tức. Nó mặc sức điều khiển cơ thể hắn làm theo đúng bản năng trong khi tâm trí là khoảng mịt mờ. Dường như hắn đã cắm răng vào phần hõm cổ mà hắn vẫn luôn thèm muốn. Được đắm mình vào mùi hương riêng biệt hắn yêu thích nhưng sau đó đột nhiên mọi thứ tối thui chẳng nhớ gì nữa. Elio hoài nghi lẽ nào thuốc khiến hồn của hắn lạc luôn trên mây nên chẳng nhớ gì cả. Càng nghĩ càng thêm nhức đầu khiến Elio bực bội nghĩ mấy loại thuốc kích thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-noi-chung-toi-la-huynh-de/2963590/chuong-72.html