Không khí trong phòng thẩm vấn lúc này đang căng thẳng cực độ. Cả bên cảnh sát lẫn bên nghi phạm đều đang chực chờ bùng nổ.
- Anh cảnh sát ơi, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Tôi không có âm mưu giết người. Tôi thật sự là quá buồn ngủ nên mới lạc tay lái mà. Sao anh không chịu tin tôi? - Nghi phạm là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi trông vẻ ngoài dày sương dạn gió vừa mệt mỏi vừa bực tức nói.
Thanh tra cảnh sát tầm trung niên cũng đang vô cùng khó chịu, thiếu kiên nhẫn đập tay trên bàn:
- Phải nói cái gì nghe tin được mới có thể tin chứ hả cái tên kia! Lúc thì khai thế này, lúc thì sửa lời thế nọ. Lời khai không nhất quán mà đòi tao tin à?
Nghi phạm vẫn ngoan cố, nét mặt lẫn giọng điệu rõ ràng là đang ngụy biện:
- Thì con người ai chẳng có lúc nhầm lẫn chứ. Dù sao cũng khác đi có một chút chứ nhiêu.
- Mẹ kiếp! Mày giỡn mặt cảnh sát hả?
Viên thanh tra cuối cùng cũng bùng nổ, vứt toẹt tập hồ sơ vào mặt nghi phạm. Người cảnh sát còn lại phải vội vàng tóm chặt anh ta để anh không chồm người qua bàn đấm vỡ hàm nghi phạm. Cánh cửa phòng thẩm vấn mở tung, vài cảnh sát khác cũng chạy vào lôi đồng nghiệp của mình ra.
Elio đứng ở phòng quan sát cách phòng thẩm vấn bằng tấm kính một chiều, thấy cảnh này, hắn không khỏi nhướng mày thắc mắc:
- Hoá ra cảnh sát mấy người, ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-noi-chung-toi-la-huynh-de/2963569/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.