Elio cho rằng lúc nãy mình nói năng độc miệng quá, còn động chạm tới đồng đội của Alex nên chọc giận cô ấy nên hạ giọng xuống nước, có phần e dè nói:
- A, Alex, có gì từ từ nói. Tôi không mắng cô nữa là được chứ gì?
Alex lắc đầu, giọng điệu điềm tĩnh:
- Đây không phải là lời tức giận. Đây là yêu cầu nghiêm túc.
Mặt Elio cũng nghiêm lại nói:
- Không đồng ý. Đang yên đang lành, đột nhiên đòi ly hôn ngang ngược là sao?
Alex thở dài nhắc nhở:
- Không phải đột nhiên. Vốn dĩ chúng ta cũng không phải vợ chồng thật sự. Chúng ta chỉ đang trì hoãn ly hôn vì sự cố đổi xác cho nhau thôi chứ chuyện này đã được chúng ta bàn bạc xong xuôi từ trước rồi.
Cô ngừng một chút rồi lại tiếp tục nói:
- Còn một nguyên nhân nữa. Có chuyện tôi vẫn chưa kịp nói với anh. Bố anh nhập viện vì nhồi máu cơ tim bên Ý rồi. Bà Charisse mấy ngày trước đã về Ý để lo mọi việc trong nhà nhưng cũng cần anh về gấp để lên chức chủ tịch tạm thời, điều hành tập đoàn thay cho bố của anh. Tôi lúc còn trong thân xác của anh đã đồng ý về thừa kế gia sản với bà rồi. Mà dù tôi không đồng ý thì bây giờ nhà anh cũng chẳng còn ai có thể đứng ra gánh vác mọi việc nữa cả. Anh thật sự nỡ bỏ mặt bà Charisse và cha mẹ anh à?
Qua cái cánh mà Elio phản ứng đau lòng nhưng không oán hận khi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-noi-chung-toi-la-huynh-de/2963546/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.