Chương trước
Chương sau
Lúc Hàn Dao hỏi ra câu ấy, cặp mắt màu nâu của Trương Lan Tiếu hơi dao động. Cô ấy chậm rãi gật đầu, quả thực là có liên quan1 tới Hàn Dao.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì nguyên nhân là do tôi mà ra, nhưng tôi không hề hay biết, đúng không?”
Trương Lan Tiếu không nói gì, có vẻ như đang sắp xếp từ ngữ.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
Hàn Dao dựa vào 3cửa, cả người mềm oặt đi, dồn hết sức nặng lên bệ cửa sổ. Cô hờ hững hỏi câu ấy, sau đó cụp mí mắt xuống, không nhìn biểu cả2m của Trương Lan Tiếu.
Trương Lan Tiếu im lặng rất lâu, khoảng mấy phút sau mới mở miệng:
“Trong lần sát hạc0h cuối cùng dành cho các tân binh trên đảo, sau khi Nhậm Thiên Nghênh đưa cô đi, cảm xúc của Chúc Quân Dương bùng nổ. Đường 9Duy Hy nói lý lẽ với cô ấy, cô ấy mắng anh ta, trách anh ta là thích cô nhưng lại không giúp cô.”
Nghe đến đây, Hàn Dao nhíu chặt lông mày, nhưng không ngắt lời Trương Lan Tiếu.
“Sau đó bọn tôi cũng không ngờ rằng Đường Duy Hy lại hôn Dương Dương. Anh ta nói rằng anh ta có thể hôn một người con gái khác ngoài cô, tức là không còn thích cô nữa. Mặc dù hôm ấy Dương Dương đã tát anh ta một cái, nhưng đồng thời cũng bắt đầu chú ý và có tình cảm với anh ta từ khi đó. Đường Duy Hy thì vẫn luôn né tránh cô ấy, thậm chí còn nói cô ấy như thế, cô nói xem, có phải anh ta vẫn còn tình cảm với cô không?”
Thực sự là Trương Lan Tiếu cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cô ấy không dám chắc là mình đoán đúng.
Nghe hết những lời suy đoán của Trương Lan Tiếu, Hàn Dao vẫn không ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên sự sắc bén. Tuy rằng bọn họ thường trêu chọc mối quan hệ của Chúc Quân Dương và Đường Duy Hy, nhưng hoàn toàn không có ác ý.
“Tôi đã dập tắt ý định của anh ta từ lâu rồi, nhưng nếu vì chuyện ấy mà anh ta làm tổn thương người bên cạnh tôi, vậy thì tôi không thể bình tĩnh nói chuyện được nữa.”
Vừa nói, cô vừa đứng thẳng dậy, chỉnh lại cổ áo và ống tay áo, sau đó ra khỏi lối thoát hiểm, không hề quay đầu lại.
Trương Lan Tiếu đứng ngẩn ngơ tại chỗ một hồi, nhìn Hàn Dao dứt khoát đi ra ngoài, một lúc sau mới sực hiểu ý cô. Cô ấy vội vàng rảo bước ra khỏi lối thoát hiểm.
Ngoài phòng bệnh, cánh cửa đã đóng lại từ lúc nào chẳng hay, chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng trò chuyện của Đại Lan và Vu Nam vọng ra từ trong phòng, nhân vật chính của cuộc đối thoại thì không ừ hử gì cả.
Một người nằm trên giường, một người đứng ở cửa. Hàn Dao đạp cửa bước vào, khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh đều giật mình, chỉ có người trên giường là không hề có phản ứng.
Hàn Dao bước vào, nhìn người trên giường bệnh, nhưng không nói gì cả. Cô túm lấy cổ áo của Đường Duy Hy và kéo anh ta ra ngoài.
“Đi!”
Dù rằng cô chỉ nói một chữ, nhưng những người trong phòng bệnh đều cảm nhận được sự lạnh lẽo. Đường Duy Hy cụp mắt xuống, không hề phản kháng lại, cứ thế bị Hàn Dao kéo đi ra ngoài.
Trương Lan Tiếu đi tới, còn chưa kịp mở miệng thì Hàn Dao đã ngăn cản cô ấy.
“Vào phòng bệnh đi, bọn tôi sẽ về nhanh thôi, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Lời cảnh cáo vang lên bên tai Trương Lan Tiếu, nhưng biểu cảm trên mặt cô không hề lạnh lùng như giọng nói của cô. Bước chân của Trương Lan Tiếu khựng lại, Hàn Dao kéo Đường Duy Hy vào lối thoát hiểm.
Ở cửa phòng bệnh, Vu Nam và Đại Lan thò đầu ra, tò mò nhìn theo hướng mà bọn họ biến mất.
Trương Lan Tiếu nhìn một lúc lâu rồi đuổi bọn họ về phòng bệnh.
Trong lối thoát hiểm, Hàn Dao đẩy Đường Duy Hy ra, lưng của anh ta đụng mạnh vào tường, phát ra tiếng vang nặng nề.
Anh ta chỉ khẽ nhíu mày, vừa ngước mắt lên thì nắm đấm của Hàn Dao đã giáng vào mặt anh ta.
Hàn Dao lại túm lấy cổ áo của anh ta, kéo anh ta ra khỏi tường, sau đó liên tục đấm vào người anh ta, dùng lực rất mạnh.
Từ đầu tới cuối, Đường Duy Hy không hề phản kháng, cũng không kêu la gì cả, chỉ im lặng để Hàn Dao đánh mình.
Khoảng hai phút sau, Hàn Dao dừng lại, bàn tay đang túm cổ áo của anh ta hất mạnh ra, khiến anh ta lại đập vào tường.
Cô lại giơ nắm đấm, giáng về phía mặt anh ta, nhưng cuối cùng cú đấm ấy lại dừng lại trên bức tường phía trên bả vai của anh ta.
“Đường Duy Hy, tôi nghĩ lúc trước mình đã nói rất rõ với anh rồi. Chúng ta có thể làm bạn, nhưng anh không thể dùng chuyện này làm vũ khí để làm tổn thương những người bạn bên cạnh tôi. Nếu không thích Dương Dương thì anh có thể nói thẳng ra, không cần thiết phải khiến cô ấy khó xử như thế trước mặt bao người.”
“Tuy rằng Dương Dương hơi hấp tấp, nhưng cô ấy rất lương thiện, cũng chính vì sự lương thiện, cởi mở ấy nên cô ấy mới xuề xòa, mới dũng cảm bày tỏ tình cảm với anh, nhưng anh thì lại dùng danh nghĩa của tôi để làm ra chuyện tổn thương tới cô ấy.”
“Đường Duy Hy, chúng ta chỉ là bạn, sau này tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa anh và Dương Dương nữa, nhưng làm ơn hãy tốt với cô ấy hơn một chút. Dù sao cô ấy cũng là con gái, có mặt dày đến đâu thì cũng không thể chịu được việc bị anh sỉ vả trước mặt mọi người, huống chi còn là người mà cô ấy thích.”
Hàn Dao nhắm mắt, rút nắm đấm trên bả vai anh ta về, phủi lớp bụi trắng dính trên đốt ngón tay do quệt vào tường lên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
“Tôi có bạn trai rồi, hi vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn, và cũng hi vọng rằng đến lúc kết hôn, tôi vẫn có thể mời anh tới uống một ly rượu mừng.”
Đừng để đến cuối cùng còn không thể làm bạn với nhau được. Hàn Dao không nói ra câu này, chỉ liếc nhìn Đường Duy Hy rồi xoay người bỏ đi.
Đường Duy Hy vẫn luôn im lặng chịu đòn, đến khi bóng cô biến mất khỏi lối thoát hiểm, anh ta mới ngẩng đầu lên, vết bầm trên khóe môi vô cùng rõ ràng.
Cặp mắt màu nâu của anh ta nhìn theo hướng mà Hàn Dao đi, vô số cảm xúc xẹt qua, tổn thương, áy náy, phiền muộn, đau khổ, còn có cả sự buông bỏ, chỉ thoáng qua đã biến mất.
Những lời mà Hàn Dao nói cũng chính là điều mà Đường Duy Hy vẫn luôn suy tư. Hàn Dao nói anh ta coi cô là vũ khí để làm tổn thương Chúc Quân Dương, nhưng nghĩ lại thì Hàn Dao chỉ là cái cớ mà thôi.
Nói thật, anh ta đã dập tắt suy nghĩ với Hàn Dao từ lâu rồi, nhưng lại không biết tình cảm của mình với Chúc Quân Dương là gì, chỉ luôn cho rằng cô ấy là bạn của Hàn Dao. Anh ta không muốn dính dáng gì tới bạn của cô, vậy nên chưa nhận rõ tình cảm đã từ chối thẳng thừng. Thậm chí vì không muốn cô ấy dây dưa với mình, anh ta còn nói những lời khó nghe như thế. Hôm nay, anh ta tới đây cũng là vì bị Vu Nam kéo tới, chứ thực ra anh ta không muốn.
Anh ta bắt đầu muốn lẩn tránh Chúc Quân Dương, nhưng hôm nay bị Hàn Dao đánh thế này, anh ta đột nhiên có thể bình tĩnh lại để suy xét.
Không biết Đường Duy Hy đứng trong lối thoát hiểm bao lâu. Đợi đến khi hoàn hồn lại, anh ta mới bám vào tường để đứng thẳng lên, mím môi cảm nhận cơn đau mà Hàn Dao mang tới cho mình.
Không chút do dự, anh ta nhanh chân rời khỏi bệnh viện.
Hàn Dao nhìn bóng dáng của Đường Duy Hy biến mất ở tầng dưới của bệnh viện, đến tận khi anh ta lên xe, cô mới dời mắt khỏi cửa sổ.
Người trong phòng bệnh đều đang nhìn cô. Cô nhún vai, nhướng mày nói:
“Anh ta đi rồi.”
Ba người lại nhìn về phía giường
bệnh, nhưng chỉ thấy Chúc Quân
Dương nhắm mắt, thế là cả ba người
lại thu ánh mắt về.
“Đi ăn tối đi, ăn xong thì mọi người
về trước, tôi và Đại Lan ở lại, có thể
tối nay sẽ về muộn hơn.”
Lúc bước vào phòng bệnh lần thứ
ba, Hàn Dao đã hỏi Vu Nam và
Trương Lan Tiếu xem tối nay bọn
họ có kế hoạch gì không. Khi biết
rằng tối nay bọn họ phải huấn luyện
bơi vũ trang, cô lên tiếng mời bọn
họ đi ăn.
Ba người không có ý kiến gì.
Trương Lan Tiếu gọi Chúc Quân
Dương vài tiếng nhưng không thấy
cô ấy đáp lại. Cuối cùng, Trương
Lan Tiếu chỉ bảo là mình sẽ nhanh
chóng quay lại, sau đó đi theo Hàn
Dao ra khỏi phòng bệnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.