Tầm mắt của Hàn Dao vẫn luôn nhìn ra sau xe. La Hiển Thanh thản nhiên lên tiếng, giọng nói có phần trêu chọc:
“Không n1ỡ đi hả?” “Nào có!”
“Hàn Kiêu Ngạo” lập tức online. Cô hất đầu sang một bên, chạm vào ánh mắt của La Hiển Tha0nh qua gương chiếu hậu.
“Không có mà!”
“Ừ, không có. Về Liên vệ sinh chứ? Để chú đưa cháu về.”
Hàn Da3o gật đầu rồi nằm xuống ghế sau, co cả người lại, không hề để ý tới việc xe đang xóc nảy, dù sao cô cũng thiếu thời gian để n2ghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, cô đã được đưa tới dưới tòa ký túc xá.
“Tiểu Dao, tới rồi.”
Đây là là lần 0đầu tiên La Hiển Thanh gọi như thế, Hàn Dao sửng sốt nhìn ông ấy.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào mình mà không động đậy g9ì, La Hiển Thanh tưởng cô mệt, bèn mở miệng nói:
“Nếu mệt thì về nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào rảnh, chú sẽ dẫn cháu tới nhà chú.”
Hàn Dao ngẩn ngơ trước cách gọi giống hệt với bà ngoại. Sau khi hoàn hồn, cô nở nụ cười với La Hiển Thanh.
“Cháu biết rồi, bếp trưởng. Khi nào rảnh rỗi, cháu sẽ tới nhà chú chơi.”
Cô xuống xe, đóng cửa xe lại, đứng đó nhìn La Hiển Thanh lái xe đi rồi mới vào ký túc xá.
Mọi người đều không ở trong phòng ngủ, chỉ có đội phó Trần Duyệt Vy đang ngồi ở cửa, dáng vẻ như đang chờ cô.
Thấy cô bước vào, cô ta ngước mắt lên, liếc nhìn mặt cô rồi lên tiếng gọi cô lại.
“Đợi chút.”
Hàn Dao dừng chân, xoay người đứng đối diện với Trần Duyệt Vy.
“Đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592039/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.