Hàn Dao lại định đứng lên khỏi chân anh, nhưng sức lực trên eo khiến cô không khỏi nhíu mày lại.
Cô giơ con dao mà mình tiện tay lấy đượ1c lên, kề ngang vào cổ anh.
“Anh mà còn không buông cái móng heo của anh ra, có tin là tôi xử anh luôn không?”
Giọng nói âm trầ0m vang lên từ miệng cô, ánh mắt lóe ra tia sáng nguy hiểm.
Hơi thở phả ra từ miệng cô tạo thành một lớp sương trên con dao găm, lạnh bu3ốt.
Anh nhìn cô, thật sự không ngại cô làm như thế. Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn buông cánh tay đang ôm eo cô ra, nhìn cô đứng lên, con2 dao vẫn chĩa về phía anh.
Hàn Dao lùi về sau hai bước, chưa kịp rút con dao về thì đã chạy thẳng ra khỏi lều trại.
Phó Thiếu L0ê ngồi đó nhìn theo bóng cô. Anh thở dài, chỉ có thể nhìn cô chạy mất.
Phó Thiếu Lê ngồi im tại chỗ, ngẫm nghĩ xem phải làm thế nào mới9 dỗ cô vui được. Cảm giác bị bạn gái cầm dao uy hϊếp như thế này thật sự không dễ chịu gì.
Vừa ra khỏi lều trại, Hàn Dao đã nhìn thấy Chúc Quân Dương ngồi đối diện ở cửa, đang gặm một chiếc lương khô.
Thấy cô đi ra, cô ấy ngước mắt lên, nhưng không có phản ứng gì, vẫn gặm nhấm chiếc lương khô trong tay.
Đột nhiên, lương khô bị lấy đi mất. Chúc Quân Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt chạy dọc từ ống quần lên trên, đối diện với ánh mắt của người trước mặt.
Sau đó, cô ấy lại lẳng lặng cúi đầu xuống, lấy một chiếc lương khô khác ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592037/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.