Cảm giác gϊếŧ chóc máu me của người từng lên chiến trường không phải thứ mà người bình thường có thể có được. Khí thế trên người La5 Hiển Thanh rất giống những người từng chinh chiến sa trường. Bình thường, ông ấy luôn che giấu, không để người khác phát hiện ra.6
Rất hiển nhiên, khí thế trên người La Hiển Thanh khiến Lý Minh Lệ dè chừng. Môi bà ta mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn im l7ặng.
Bà ta xoay người, định kéo Triệu Thù Viện bỏ đi.
“Đừng đi chứ, tôi gọi 110, báo cảnh sát là bà cố ý gây thươn4g tích rồi.”
Vừa rồi Lý Minh Lệ dùng lý do này với Hàn Dao, bây giờ bị cô trả lại một cách hoàn mỹ.
Lý Minh Lệ đột8 nhiên cười phá lên.
“Quả nhiên là giống hệt cái tên chết tiệt đó! Quả nhiên là con gái của lão! Ha ha ha, ông ta đáng đời, mày cũng đáng đời! Các người đều đáng đời!”
Lý Minh Lệ như phát điên, Hàn Dao nhíu mày lại, dường như câu nói của bà ta có ẩn ý nào khác.
“Bà có ý gì hả?”
Có vẻ như cũng mới nghe được chuyện này lần đầu, Triệu Thù Viện ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn mẹ mình.
Lý Minh Lệ cười:
“Mày sẽ không bao giờ biết đâu! Dẹp cái suy nghĩ ấy đi!”
Lý Minh Lệ kéo Triệu Thù Viện rời khỏi cửa hàng, không có ai cản bọn họ. Hàn Dao nhìn bóng lưng mẹ con họ, đứng sững sờ tại chỗ rất lâu rồi mới hoàn hồn lại.
La Hiển Thanh đặt tay lên vai Hàn Dao, sức nặng khiến Hàn Dao rời mắt về phía ông ấy, cười nói:
“Cháu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592015/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.