La Hiển Thanh vươn cánh tay ra cho Hải Liễu gối, hai người nhích lại gần nhau hơn.
“Tôi vẫn biết rằng trước kia bà luôn đứng sau l5ưng tôi, âm thầm lo lắng cho tôi. Khi đó tôi là người trong cuộc, nhưng bây giờ trở thành người ngoài cuộc, tôi mới phát hiện ra trong mắ6t người ngoài, người trong cuộc lại đau khổ như thế.”
Tiếng thở dài của La Hiển Thanh tác động vào nỗi lòng của Hải Liễu, khiến t7âm trạng của bà ấy gợn sóng.
“Chúng ta đều đã vượt qua rồi, bọn họ cũng sẽ vượt qua thôi. Đại nạn không chết, ắt sẽ có hạnh phúc 4về sau.”
Cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người. La Hiển Thanh siết chặt vai Hải Liễu, bà ấy dựa s8át vào, bầu không khí êm đềm hòa hợp.
Trong phòng dành cho khách, Hàn Dao và Văn Văn nằm đối diện với nhau. Nhìn cô bé với cặp mắt sáng ngời, Hàn Dao chỉ cảm thấy đôi mắt này như biết nói, khiến cô hơi mê mẩn.
Văn Văn cứ nắm tay Hàn Dao, Hàn Dao cũng không phản đối, để cô bé cầm mãi, được một lát thì hơi ngẩn ngơ. Cô đã hỏi La Hiển Thanh về nguyên nhân khiến Văn Văn nói lắp rồi, La Hiển Thanh không nói kỹ, chỉ kể sơ qua.
Lúc nhỏ, Văn Văn từng trải qua một chuyện đáng sợ, kể từ đó mới bắt đầu gặp vấn đề trong việc giao lưu bằng ngôn ngữ, đã chữa trị nhiều năm rồi, hai năm qua mới có chuyển biết tốt. Mặc dù cô bé vẫn chưa thể nói chuyện lưu loát được, nhưng có thể biểu đạt ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592013/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.