Tiếng cười trầm thấp, tê tê quanh quẩn bên tai, như xuyên qua điện thoại, tác động vào thần kinh, khiến cô cào không được, g5ãi không xong.
Hàn Dao cảm thấy mình hơi khác thường, ngón tay cầm điện thoại siết lại. Cô không nói gì, dường như 6đang chờ Phó Thiếu Lê nói chuyện.
“Tôi nghe nói cô từ bỏ khâu tuyển chọn cuối cùng để vào đội lục chiến hải quân.” 7Giọng anh như đang trêu chọc.
“Thì ra đến cả anh cũng biết.”
Hàn Dao nói như đang cảm thán, sau đó lại bổ s4ung thêm một câu:
“Anh ở nước ngoài mà tin tức nhanh nhạy đấy!”
Câu nói này mang theo đôi phần trào phúng. 8Hàn Dao biết rất nhiều người biết cô từ bỏ cuộc tuyển chọn vào đội lục chiến hải quân, nhưng bị Phó Thiếu Lê nhắc tới, trong lòng cô vẫn thấy khó chịu, giọng nói cũng trở nên khác thường.
Phó Thiếu Lê hơi sửng sốt, không ngờ là Hàn Dao lại đáp lại như thế. Nhưng anh không quá ngạc nhiên, dù sao hiện giờ cô thật sự không thích hợp để vào đội lục chiến hải quân.
“Không vui à?”
Hừ! Tâm trạng bị vạch trần, Hàn Dao càng thêm khó chịu, không trả lời Phó Thiếu Lê. Hình như người ở đầu bên kia cũng nhận ra điều đó, không nhắc lại đề tài này nữa.
“Sao cô biết bọn tôi ở nước ngoài?”
Vốn Hàn Dao chẳng muốn đoái hoài gì tới anh nữa, nhưng miệng vẫn nhanh nhảu đáp:
“Bếp trưởng La nói cho tôi biết. Ông ấy nói vẫn luôn giữ liên lạc với anh, tôi hỏi, thế là ông ấy nói.”
Phó Thiếu Lê cũng không bất ngờ về câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592011/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.