Tiếng cười trầm thấp, tê tê quanh quẩn bên tai, như xuyên qua điện thoại, tác động vào thần kinh, khiến cô cào không được, g5ãi không xong. Hàn Dao cảm thấy mình hơi khác thường, ngón tay cầm điện thoại siết lại. Cô không nói gì, dường như 6đang chờ Phó Thiếu Lê nói chuyện. “Tôi nghe nói cô từ bỏ khâu tuyển chọn cuối cùng để vào đội lục chiến hải quân.” 7Giọng anh như đang trêu chọc. “Thì ra đến cả anh cũng biết.” Hàn Dao nói như đang cảm thán, sau đó lại bổ s4ung thêm một câu: “Anh ở nước ngoài mà tin tức nhanh nhạy đấy!” Câu nói này mang theo đôi phần trào phúng. 8Hàn Dao biết rất nhiều người biết cô từ bỏ cuộc tuyển chọn vào đội lục chiến hải quân, nhưng bị Phó Thiếu Lê nhắc tới, trong lòng cô vẫn thấy khó chịu, giọng nói cũng trở nên khác thường. Phó Thiếu Lê hơi sửng sốt, không ngờ là Hàn Dao lại đáp lại như thế. Nhưng anh không quá ngạc nhiên, dù sao hiện giờ cô thật sự không thích hợp để vào đội lục chiến hải quân. “Không vui à?” Hừ! Tâm trạng bị vạch trần, Hàn Dao càng thêm khó chịu, không trả lời Phó Thiếu Lê. Hình như người ở đầu bên kia cũng nhận ra điều đó, không nhắc lại đề tài này nữa. “Sao cô biết bọn tôi ở nước ngoài?” Vốn Hàn Dao chẳng muốn đoái hoài gì tới anh nữa, nhưng miệng vẫn nhanh nhảu đáp: “Bếp trưởng La nói cho tôi biết. Ông ấy nói vẫn luôn giữ liên lạc với anh, tôi hỏi, thế là ông ấy nói.” Phó Thiếu Lê cũng không bất ngờ về câu trả lời này, anh khẽ “ừ” một tiếng, nói tiếp: “Hai tháng nữa là tôi được về rồi, đến lúc đó chúng ta gặp nhau đi.” Hàn Dao đáp ngay không cần nghĩ: “Không gặp, có gì mà gặp, chúng ta thân quen gì đâu!” Phó Thiếu Lê lại cười, khiến Hàn Dao nổi da gà khắp người, bả vai run lên. Sau đó, cô nghe thấy anh trầm giọng nói: “Tôi muốn gặp cô, có được không?” Giọng nói của anh tỏ rõ sự bất đắc dĩ, còn có sự cưng chiều mà Hàn Dao không nhận ra được, đến chính Phó Thiếu Lê cũng không phát hiện ra mình lại dịu dàng với Hàn Dao như thế. Nghe câu nói ấy của Phó Thiếu Lê, Hàn Dao không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể lẳng lặng chờ anh nói tiếp. Nhưng chưa kịp nghe thấy anh nói thì trong điện thoại đã vọng ra tiếng vang rất lớn. Một loạt tiếng sột soạt vọng ra, chưa tới hai giây sau, cuộc gọi đã kết thúc. Nghe tiếng tút tút bên tai, Hàn Dao hoảng hốt, vội vàng lục tìm nhật ký cuộc gọi để gọi lại. Cô gọi bao lần mà không kết nối được, chỉ biết sững sờ ngồi đó, cầm điện thoại chặt đến mức đốt ngón tay tái đi. Lúc La Hiển Thanh làm xong đồ ăn và bưng ra thì thấy Hàn Dao đang ngồi đó cúi đầu, không nhúc nhích gì cả. Ông ấy không khỏi nghi hoặc, đặt bát lên bàn đá. “Sao vậy cô nhóc? Gọi điện thoại xong rồi chứ?” Tiếng vang trong veo khi bát sứ đụng vào bàn đá kéo Hàn Dao trở về hiện thực. Cô ngước mắt, đôi mắt đỏ hoe, khiến La Hiển Thanh sửng sốt. Ông ấy vội vàng ngồi xuống chỗ ngồi đối diện với cô. “Sao vậy, thằng nhóc đó to tiếng với cháu hả? Để chú đi tính sổ với cậu ta!” Vừa nói, ông ấy vừa giật điện thoại từ tay Hàn Dao, còn chưa kịp kết nối thì Hàn Dao đã vươn tay ra tắt đi. “Không thấy anh ấy nói chuyện nữa, cũng không gọi lại được, bọn cháu đang trò chuyện thì bên kia có một tiếng nổ lớn.” Câu nói của Hàn Dao khiến cả người La Hiển Thanh cứng lại. Ông ấy nhìn cô gái trước mặt, bờ môi mấp máy, nhưng không biết phải nói gì. “Cô nhóc, cậu ta sẽ không sao đâu.” La Hiển Thanh nhìn cô rất lâu rồi mới nói ra được câu ấy. Hàn Dao chỉ hơi đỏ mắt, ngoài ra thì không có vẻ gì khác thường cả, không đợi La Hiển Thanh nói gì tiếp, cô lên tiếng: “Bếp trưởng, cháu đói, chú quý cháu như thế, cháu nghĩ chắc là chú sẽ không chỉ chuẩn bị một món đâu nhỉ?” Hàn Dao chớp đôi mắt hơi cay, cố tình nói sang chuyện khác. La Hiển Thanh gật đầu: “Đương nhiên rồi, cháu huấn luyện lâu như thế, vất vả đến vậy, chắc chắn không thể chỉ có một món được. Chờ một lát, chú đi lấy cho cháu!” La Hiển Thanh cầm điện thoại, rảo bước đi ra sau bếp, bước chân hơi lộn xộn. Ông ấy ở trong phòng bếp một hồi rồi mới đi ra, tay bưng một cái khay, có những bảy, tám món khiến Hàn Dao nhanh chóng bứt ra khỏi sự rầu rĩ vừa rồi. Thực sự là nhiều quá rồi. “Bếp trưởng, một mình cháu không ăn hết nhiều thế đâu, chú chuẩn bị nhiều quá.” La Hiển Thanh cười: “Không sao, cháu cứ ăn đi, phần còn lại cũng không cần lo.” La Hiển Thanh tươi cười an ủi Hàn Dao. Hàn Dao nhìn đống thức ăn bày trước mặt, trong lòng hơi khó chịu. Sao lại có người thực lòng thương cô như thế nhỉ? “Bếp trưởng, sao chú tốt với cháu thế?” Trong trí nhớ của cô, số người thực sự tốt với cô chỉ có ba ngón tay trên một bàn tay. Sau khi là lính, cô lại gặp được mấy người nữa, người đàn ông đủ tuổi để làm bố cô ở trước mặt chính là một trong số đó. “Cô nhóc, bởi vì cháu xứng đáng.” La Hiển Thanh xoa đầu cô, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc. “Chú cũng có con gái, nó còn nhỏ tuổi hơn cháu, nhưng nghịch ngợm hơn cháu nhiều. Mặc dù không nghe lời, nhưng chú vẫn rất thương yêu nó. Chú kể về cháu cho nó nghe, con nhóc đó muốn gặp cháu lắm. Hay là ăn cơm xong, cháu về nhà với chú đi, tiện thể gặp con gái chú, nó có vẻ sùng bái cháu lắm. Sao hả?” Nghe lời mời của La Hiển Thanh, Hàn Dao im lặng, nhìn đăm đăm vào đống thức ăn trước mặt, không nói câu nào cả. La Hiển Thanh rõ ràng cảm nhận được rằng tâm trạng của cô thay đổi. Như thể biết cô đang nghĩ gì, ông ấy bảo cô tranh thủ ăn lúc còn nóng, sau đó xoay người rời khỏi bếp. Hàn Dao ăn cơm canh, nuốt những món ăn ngon miệng, nhưng lại không cảm nhận được hương vị gì. Lúc La Hiển Thanh quay lại, Hàn Dao đã ăn sạch đống đồ ăn trước mặt rồi. Ông ấy ngạc nhiên, bước thật nhanh tới bên cạnh cô, tiện tay đặt cái túi đang cầm lên ghế đá. “Cô nhóc, ăn nhiều như thế, dạ dày của cháu có chịu nổi không?” La Hiển Thanh sợ Hàn Dao ăn no quá, lo lắng nhìn cô. “Bếp trưởng, chú nói xem, liệu Phó Thiếu Lê có xảy ra chuyện gì không?” La Hiển Thanh sửng sốt, đã lâu như thế rồi, ông ấy tưởng rằng cô sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, ai ngờ cô vẫn nhớ hom hỏm. “Trên chiến trường, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chỉ có thể cố gắng hết sức, chấp nhận số phận.” Chấp nhận số phận! Sắc mặt của Hàn Dao tái đi. Cô đứng bật dậy, ôm miệng chạy đi. Ngay lập tức, đống thức ăn mà cô vừa ăn lập tức tuôn ra hết, dạ dày đang căng phồng cũng trở nên trống rỗng. Một bàn tay dịu dàng vuốt lưng cho cô. Có vẻ mệt mỏi vì nôn, Hàn Dao ngả vào cạnh bờ ao, hít thở phì phò. Một cái bát sạch đưa tới trước mặt cô, bên trong đựng nước sạch. Hàn Dao cứng người lại, nín thở một tích tắc. Cô vươn tay nhận lấy cái bát mà La Hiển Thanh đưa cho để súc miệng. Súc miệng xong, La Hiển Thanh dìu cô ngồi về chỗ cũ. Hàn Dao nhìn bóng người đang bận bịu cạnh ao, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra được là cô vừa nôn. Cứ thế, cô bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ. Đối với người có thân phận như Phó Thiếu Lê, chuyện như ngày hôm nay chỉ như cơm bữa. Trước tình huống đột ngột ấy, tất nhiên là bọn họ sẽ có biện pháp xử lý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]