Hai mươi người một chiếc thuyền, khoảng mười chiếc thuyền bơm hơi cứ thế lướt đi khỏi bờ biển. Mọi người bị dẫn đi mà chẳ5ng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bóng đêm âm u đáng sợ, nhưng không ai phá vỡ bầu không khí lặng ngắt như tờ ấy.
H6àn Dao cúi đầu nhìn mặt biển đen ngòm, bởi vì quá tối nên không nhìn rõ trong nước có thứ gì.
Thuyền lướt về phí7a trước được một lúc, Hàn Dao nhìn chằm chằm vào mặt nước nãy giờ, dần dần bỗng thấy hốt hoảng. Cô dời phắt tầm mắt đi, 4Trương Lan Tiếu trùng hợp nhìn thấy.
Cô ấy nắm tay Hàn Dao, bóp nhẹ một cái. “Vẫn sợ lắm hả?”
Hà8n Dao nhìn vào mắt cô ấy. Cô không nói dối, thành thật gật đầu.
Sau vài ngày Hàn Dao liên tục huấn luyện ngoài giờ, đám Trương Lan Tiếu mới biết nhược điểm này của cô. Bình thường bọn họ cũng cùng cô đi luyện tập, nhưng trải qua một tháng, bọn họ cũng biết điểm yếu này của cô rất khó thay đổi. Trương Lan Tiếu nắm chặt tay Hàn Dao hơn một chút.
“Có chúng tôi nữa mà, đừng sợ!”
Lời an ủi của Trương Lan Tiếu không có tác dụng gì cả, nụ cười bất lực trên môi Hàn Dao chứng tỏ cô đang đau đầu đến mức nào. Một lát sau, Hàn Dao kéo áo Trương Lan Tiếu, nói gì đó vào tai cô ấy.
Sắc mặt của Trương Lan Tiếu trở nên vô cùng khó coi, nhìn Hàn Dao với vẻ giật mình, lại thấy cô trịnh trọng gật đầu nên đành phải gật đầu lại với cô. Không một ai phát hiện ra hành động của bọn họ.
Suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592001/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.