“Hoặc là sẽ có một hai người may mắn, được chúng tôi coi trọng, nhưng tất cả đều phải dựa vào thực lực và vận may của mọi người. Còn m5ột tuần nữa, chúc mọi người may mắn.”
Tất nhiên là lời nói của Hà Tiêu Linh khiến mọi người không thể giữ được sự bình tĩnh, 6đội ngũ vốn yên tĩnh lập tức trở nên xôn xao. Có vẻ là thấy bọn họ quá ầm ĩ, Giang Hàn thổi còi, đưa ra mệnh lệnh.
“Gỗ ở ngọn7 núi phía sau đã đặt đó mấy ngày, cũng đến lúc mang tới bãi biển phơi nắng rồi. Sa Long, anh đi với bọn họ đi.”
Chẳng biết Gi4ang Hàn đã học Hà Tiêu Linh từ bao giờ, cô ấy đeo còi vào tay, vung qua vung lại, vẫn tiếp tục đứng đó, hờ hững nhìn bọn họ.
8“Rõ!”
Sa Long nhận lệnh, đưa cả đội ngũ đi. Thoáng chốc, trong sân huấn luyện chỉ còn lại Giang Hàn và Hà Tiêu Linh Giang Hàn quay đầu nhìn: “Sao cậu còn ở đây?”
“Tớ đi đâu? Cậu chưa nói mà.”
Giang Hàn chu miệng theo hướng các tân binh đi.
“Bọn họ đi cả rồi, sao cậu không đi theo? Hôm nay tớ phải tới tòa quân sự một chuyến, không rảnh dẫn cậu đi chơi.”
“Ồ, được rồi.”
Vốn Hà Tiêu Linh còn hơi lơ mơ, nhưng sau khi Giang Hàn nói rõ ra, cô ấy mới sực hiểu, vội vàng đuổi theo đội ngũ. Khi tất cả đã biến mất ở khúc cua, Giang Hàn mới thong thả rời khỏi đó. Không bao lâu sau, một chiếc xe việt dã lái ra cổng doanh trại tân binh.
Tại tòa quân sự của đội lục chiến hải quân, trong văn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591997/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.