“Hoặc là sẽ có một hai người may mắn, được chúng tôi coi trọng, nhưng tất cả đều phải dựa vào thực lực và vận may của mọi người. Còn m5ột tuần nữa, chúc mọi người may mắn.” Tất nhiên là lời nói của Hà Tiêu Linh khiến mọi người không thể giữ được sự bình tĩnh, 6đội ngũ vốn yên tĩnh lập tức trở nên xôn xao. Có vẻ là thấy bọn họ quá ầm ĩ, Giang Hàn thổi còi, đưa ra mệnh lệnh. “Gỗ ở ngọn7 núi phía sau đã đặt đó mấy ngày, cũng đến lúc mang tới bãi biển phơi nắng rồi. Sa Long, anh đi với bọn họ đi.” Chẳng biết Gi4ang Hàn đã học Hà Tiêu Linh từ bao giờ, cô ấy đeo còi vào tay, vung qua vung lại, vẫn tiếp tục đứng đó, hờ hững nhìn bọn họ. 8“Rõ!” Sa Long nhận lệnh, đưa cả đội ngũ đi. Thoáng chốc, trong sân huấn luyện chỉ còn lại Giang Hàn và Hà Tiêu Linh Giang Hàn quay đầu nhìn: “Sao cậu còn ở đây?” “Tớ đi đâu? Cậu chưa nói mà.” Giang Hàn chu miệng theo hướng các tân binh đi. “Bọn họ đi cả rồi, sao cậu không đi theo? Hôm nay tớ phải tới tòa quân sự một chuyến, không rảnh dẫn cậu đi chơi.” “Ồ, được rồi.” Vốn Hà Tiêu Linh còn hơi lơ mơ, nhưng sau khi Giang Hàn nói rõ ra, cô ấy mới sực hiểu, vội vàng đuổi theo đội ngũ. Khi tất cả đã biến mất ở khúc cua, Giang Hàn mới thong thả rời khỏi đó. Không bao lâu sau, một chiếc xe việt dã lái ra cổng doanh trại tân binh. Tại tòa quân sự của đội lục chiến hải quân, trong văn phòng doanh trưởng, Giang Hàn gõ cửa, hô một tiếng “báo cáo” dõng dạc. Giọng nói hùng hồn của một người đàn ông vang lên từ trong văn phòng. Đạt được sự cho phép, Giang Hàn vào trong, dừng lại ở vị trí cách bàn làm việc khoảng một mét rồi giơ tay chào. “Doanh trưởng!” Doanh trưởng ngẩng đầu nhìn cô ấy, đưa tệp văn kiện trên bàn cho cô ấy. “Đơn điều động công tác đã được phê duyệt.” Doanh trưởng nhìn vào phù hiệu của cô ấy, tiếp tục nói: “Cái này của cô cũng đến lúc phải thay đổi rồi.” Giang Hàn sửng sốt, bàn tay đang cầm tài liệu nắm chặt lại. Cô ấy mở ra, nhìn tờ giấy kẹp trong tập tài liệu một lượt rồi ngẩng đầu nhìn về phía doanh trưởng. “Rõ!” Doanh trưởng khẽ gật đầu, chỉ vào ghế xô pha ở bên kia. “Cô là phó liên trưởng, cũng không tránh được việc phải tiếp xúc nhiều với liên trưởng mới. Tới rồi thì làm quen đi, tiện thể đưa cô ấy về dàn xếp.” “Thiên Nghênh.” Hình như Thiên Nghênh là tên của người mặc thường phục lục quân. Giang Hàn vừa xoay người lại thì người trên xô pha cũng đứng lên, đúng lúc đối mặt với Giang Hàn, chỉ vài bước đã đi tới trước mặt Giang Hàn, vươn tay ra với cô ấy. Giang Hàn cũng giơ tay chào. “Chào cô, tôi là Nhậm Thiên Nghênh.” “Chào liên trưởng! Tôi là Giang Hàn.” Giang Hàn buông tay xuống, bắt tay với Nhâm Thiên Nghênh. Bắt tay xong, hai người buông tay ra. Lúc này Giang Hàn mới kỹ gương mặt của Nhậm Thiên Nghênh. Cặp lông mày hiên ngang chếch lên, sống mũi cao thẳng, mắt hai mí, môi không quá dày, cũng không quá mỏng, vừa đẹp. Làn da màu bánh mật khỏa khoắn, phối hợp với cặp mắt sáng ngời và nụ cười nhẹ trên môi, khiến cô ấy trông rất hiền hòa. Nghĩ vậy, Giang Hàn mỉm cười với cô ấy. Trong lúc Giang Hàn quan sát Nhậm Thiên Nghênh, Nhâm Thiên Nghênh cũng quan sát cô ấy. Sau đó, ấn tượng đầu tiên của bọn họ đều là hài lòng, chào hỏi sơ qua với nhau. Lúc này, doanh trưởng ngồi ở đằng kia bắt đầu đuổi bọn họ. “Được rồi, ở đây không có gì cho các cô đâu, đi đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]