“Được rồi, vậy lần sau có thời gian, em sẽ gọi cho bà sau. Lần này lại phải phiền anh bớt thời gian chăm sóc bà ngoại giúp em rồi.” 5
Đang là ngày lễ mà còn chiếm dụng thời gian của Tống Tinh Kỳ, Hàn Dao rất ái ngại. Nhưng với tình hình này, nếu nói là khôn6g muốn làm phiền anh ấy thì không thực tế chút nào, cô chỉ có thể nói như vậy.
Quả nhiên, giọng nói xởi lởi của Tống Tinh K7ỳ vọng ra từ trong điện thoại.
“Đừng nói thế, bố mẹ anh đều rất bận, dù sao cũng không gặp được bọn họ. Bà ngoại của em cũn4g là bà ngoại của anh, kiểu gì cũng phải chăm sóc bà chứ. Mà em đó, một thân một mình ở bên ngoài lâu như thế, phải chăm sóc tốt ch8o bản thân. Đợi đến khi em về, anh sẽ kiểm tra xem em có ngược đãi chính mình hay không!”
Hàn Dao cười, khiến Tống Tinh Kỳ cất cao giọng nói.
“Anh không đùa đâu!”
“Em biết rồi, mẹ Tống, em đi làm việc đây. Anh yên tâm, đảm bảo sau này gặp lại, em sẽ mập mạp trắng trẻo, ngoan nhé!”
Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Hàn Dao tắt máy. Mặc dù không được nói chuyện với bà ngoại, nhưng nghe Tống Tinh Kỳ nói bà vẫn ổn, cô cũng yên tâm hơn một chút.
Tống Tinh Kỳ tắt máy, vẻ mặt trở nên suy sụp. Cách cửa phòng bệnh, anh ấy nhìn bà cụ đang nằm mê man trên giường.
Anh ấy đã nói dối, bà ngoại bị cảm là thật, nhưng vấn đề là không được chữa trị kịp thời nên đã chuyển thành viêm phổi, đã nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591990/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.