Đón nhận ánh nhìn chăm chú của bọn họ, Sa Long chậm rãi hắng giọng một cái.
“Năm phút sau, tất cả tập hợp ở sân huấn luyện.”
Sa5 Long xoay người, đi được hai bước thì lại quay lại nhìn bọn họ.
“À, quên nói cho các cô các cậu biết, trong quân đội không được lãng 6phí, các cô các cậu phải ăn hết cơm canh đấy. Ngoài ra, các cô các cậu còn bốn phút!”
Sa Long nhấn mạnh hai từ “lãng phí” và “bốn phút7”, nhìn mấy bàn tân binh quanh đó một vòng rồi xoay người rảo bước rời khỏi đó.
Anh ấy vừa quay đi là cả nhà ăn sôi trào lên. Đám tân 4binh không ngừng nhét thức ăn vào miệng, nuốt chửng chứ chẳng cần nhai.
Bàn của Hàn Dao là bàn ăn nhanh nhất. Sáu người đồng thời đứng8 lên đi cất khay, sau đó không hẹn mà cùng cầm bánh trung thu, vừa chạy ra ngoài vừa nhét bánh vào miệng.
Chạy như ma đuổi suốt dọc đường, miệng còn nhét bánh trung thu khiến Hàn Dao suýt thì tắt thở. Lúc cả đám hớt hải chạy tới tập hợp ở sân huấn luyện, trong sân huấn luyện không có một ai. Thấy vậy, đám Hàn Dao ngạc nhiên há hốc miệng. Chúc Quân Dương nóng tính, lập tức văng tục.
“Trêu ngươi nhau à! Tôi... #$%%^@...”
Chúc Quân Dương chỉ kịp hô lên câu đầu tiên, sau đó chưa kịp nói tiếp thì đã bị Hàn Dao bịt miệng lại, ú ớ nói gì đó, nhưng chẳng ai hiểu ý cô ấy.
Hàn Dao nuốt bánh trung thu trong miệng xuống rồi mới buông tay ra, chỉ về phía tòa văn phòng cách đó không xa.
“Nhìn bên đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591988/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.