Chương trước
Chương sau
Trên bờ cát, đám tân binh bị hành ra bã.
Trong nước biển, cả đám cầm súng theo tư thế nằm, bị thủy triều gột rửa liên tục, cứ dâng lên 5rồi lại rút đi. Dần dần, trên mặt, trên người, trên tóc ai cũng dính đầy cát.
Chúc Quân Dương lại bị sặc vì cát, cô ấy nhổ ra.
“Mé! Còn có kiểu huấn luyện thế này nữa, chúng ta phải ngắm vào cái gì đây hả? Không biết Đại Dao bị đưa đi đâu rồi.”
Chúc Quân Dương7 lo lắng nổi quạu, Trương Lan Tiếu lại không nôn nóng như cô ấy, khẽ đẩy cô ấy một cái.
“Cô ngoan ngoãn ở đây đi, đừng nghĩ tới chuyện4 khác nữa, chắc chắn là Hàn Dao không sao đâu. Lo mà tập luyện, cẩn thận kẻo lát nữa lại bị giáo quan chú ý tới. Hàn Dao sẽ về mà, yên tâm đi.8”
Tiếng sóng biển át hết giọng của Trương Lan Tiếu đi. Chúc Quân Dương vẫn rất bực bội, không có Hàn Dao huấn luyện cùng, cô cứ thấy không yên tâm.
Lời an ủi không có tác dụng thực tế ấy khiến Chúc Quân Dương không thể bình tĩnh lại được, còn huấn luyện kiểu gì được nữa. nước biển lại phủ lên ống ngắm, không nhìn thấy rõ vật thể, khiến cô không lấy được cảm hứng.
Trương Lan Tiếu không tỏ ra lo lắng rõ ràng như Chúc Quân Dương, nhưng chung quy vẫn có. Chỉ có điều cô ấy biết mình không thể để lộ cảm xúc ra ngoài, bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng tới người bên cạnh.
Nếu cô ấy tỏ ra lo lắng, rất có thể đầu óc của Chúc Quân Dương sẽ nóng lên, làm ra rất nhiều chuyện trái với kỷ luật. Cô ấy nhất định phải tỏ ra bình tĩnh, không thì sẽ hỏng việc.
Cô ấy vươn tay, túm lấy cánh tay Chúc Quân Dương, lẳng lặng nhìn vào mắt cô nàng. Vài giây sau, cảm thấy trạng thái của cô ấy đỡ hơn, Trương Lan Tiếu mới buông tay ra.
Bọn họ không dễ chịu, Hàn Dao cũng đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng.
Trong phòng bơi, Hàn Dao đã bị Hà Tiêu Linh ấn vào trong bể bơi lâu lắm rồi, cứ liên tục trồi lên ngụp xuống, cô không còn sức để khống chế cơ thể mình nữa.
Hà Tiêu Linh mất rất nhiều sức mới giữ được người Hàn Dao, không để cô bất cẩn chìm xuống đáy bể.
“Tôi nói này, cô không thể khống chế tay mình, không thể dùng chút sức được sao? Cô chết rồi hả Hàn Dao!”
Hà Tiêu Linh không thể nhịn được nữa, cô ấy quát lên với Hàn Dao. Hàn Dao hít sâu bằng miệng, miễn cưỡng cười với cô ấy.
“Giáo quan Hà, ý cô tôi là một kẻ vướng bận đúng không?”
“Đúng! Cô là một cục nợ to đùng! Tôi mỏi tay lắm rồi, cô có thể chú ý một chút, đừng để mình chết đuối trong bể bơi có được không? Mất mặt lắm đấy, có biết không hả!”
Bị Hà Tiêu Linh quát như thế, Hàn Dao hất tay cô ấy ra, chống vào thành bể bơi rồi bò lên. Cô nằm xuống cạnh người cô ấy, cố gắng hít thở không khí trong lành.
Hà Tiêu Linh vung vẩy cánh tay đang mỏi rã rời. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh, không muốn để ý tới Hàn Dao nữa, ngửa mặt lên trời hét to:
“Thật là, sao trung đội trưởng lại coi
trọng cô cơ chứ! Tôi sắp bị cô gϊếŧ
chết rồi, Hàn Dao! A!”
Hàn Dao thở phì phò, lắc đầu nói:
“Tôi cũng không biết vì sao,hai
người lại coi trọng tôi, vậy nên tôi
sẽ cố gắng không làm hai người thất
vọng.”
Cô quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt
khó chịu của Hà Tiêu Linh. Lúc này
cô nên cho Hà Tiêu Linh một lời
hứa, nhưng cô không muốn nói
những lời hứa nhàm chán ấy, bởi vì
cô cũng không biết mình có thể làm
được hay không, không biết liệu
mình có khiến người đặt niềm tin
vào mình thất vọng hay không. Cô
không dám nói lại càng không dám
nghĩ, bởi vì cô sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.