Hàn Dao lại quay về chỗ cái tủ. Túi giấy được cô đặt ở trong tủ, vẫn chưa lấy quần áo ra. Cô mở cánh tủ, cầm lấy túi giấy rồi m5ở ra xem.
Bộ quần áo huấn luyện được gấp gọn gàng trong đó. Cô lấy từng cái ra một, lấy được hai cái thì có một thứ rơ6i từ xuống mặt gỗ của cái tủ, tiếng vang lanh lảnh.
Hàn Dao đặt quần áo xuống, nhặt viên đạn rơi trong tủ lên. Nó được7 một sợi dây đỏ xuyên qua, nằm gọn trong lòng bàn tay Hàn Dao.
Cô cẩn thận nhìn kỹ viên đạn ấy, biết ngay nó là của ai4. Gương mặt của Phó Thiếu Lê lại hiện lên trong đầu cô, trên môi cô xuất hiện nụ cười.
Cô nắm lấy viên đạn, thấy không8 ai trong ký túc xá chú ý tới mình bèn chuồn ra ban công. Dưới ánh mặt trời, cô giơ viên đạn lên ngắm nghía.
Mất một lúc lâu sau, cô mới miễn cưỡng nhận ra đây là một viên đạn của súng ngắn, nhưng cụ thể là loại nào thì xin được thứ lỗi, cô còn non lắm, không nhìn ra được.
Hàn Dao nhún vai, lại nắm lấy viên đạn.
Trong tủ có một vị trí rất kín đáo, là một cái hộc nhỏ mà Hàn Dao tình cờ phát hiện ra, chắc là người khóa trước muốn giấu thứ gì nên chế tạo ra. Cô cho viên đạn này vào đó, bên trong còn có cả ảnh của bà ngoại và một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ.
Cái hộc vừa đủ để chứa hai thứ đồ ấy, nhưng thực ra cả hai cái đều không chiếm nhiều diện tích, Hàn Dao giấu hai thứ ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591964/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.