Khi mà Chúc Quân Dương sắp ngồi bệt xuống đất, Đại Lan lại nói một câu, khiến cô ấy lập tức đứng lên.
“Tôi sờ thử rồi, không bị thươn5g đến xương đâu. Ăn cơm xong, cô lên giường nằm, tôi xoa bóp bằng thuốc cho cô, đảm bảo sẽ đỡ hơn nhiều.”
“Thật hả?”
Nếu khô6ng vì một tay cô ấy không động đậy được nhiều, e là Đại Lan đã bị cô ấy nhấc lên lắc lư rồi.
Đại Lan giật thót mình, núp ra sau Hàn 7Dao.
“Nhà tôi mấy đời làm trung y, mấy thứ này tôi hiểu mà, tuy rằng tôi không theo ngành y.”
Hàn Dao bảo vệ Đại Lan, sao cô4 lại quên khuấy đi con cháu của gia đình trung y cơ chứ, có sẵn bác sĩ, không dùng thì uổng!
“Cô mà kích động thêm chút nữa là có th8ể sẽ bị thương tới xương thật đấy.”
Hàn Dao nhìn Chúc Quân Dương, thản nhiên nói ra câu ấy, sau đó kéo Đại Lan đi, bỏ Chúc Quân Dương ở lại phía sau.
“Tay cô ấy không sao thật chứ?”
Hàn Dao kề sát vào tai Đại Lan, hỏi một cách nghiêm túc. Đại Lan nhìn Chúc Quân Dương được Trương Lan Tiếu dìu đi, gật đầu trả lời cô:
“Bị thương ở cơ, lát nữa về phòng ngủ, tôi xoa bóp cho cô ấy là ổn thôi.”
Trong nụ cười của Đại Lan mang theo ẩn ý nào đó. Hàn Dao nhìn cô ấy, không cần nói cũng hiểu. Cô liếc nhìn người đứng sau, trong lòng đã cười ngã ngửa rồi.
Hàn Dao nhìn về phía trước, khóe môi cong lên, đằng sau là tiếng phàn nàn của Chúc Quân Dương, còn có những lời an ủi của Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591959/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.