Bởi vì đau, giọng cô ấy thay đổi hẳn, mặc dù không ảnh hưởng tới thời gian hoàn thành nhiệm vụ, nhưng rõ ràng là tốc độ của cả tổ5 đang chậm dần đi.
Chúc Quân Dương biết mình làm liên lụy tới cả tổ, muốn đẩy nhanh tốc độ, nhưng cơn đau trên vai lại l6àm ảnh hưởng nghiêm trọng tới khả năng phát huy của cô ấy. Vai cứ nhói đau từng cơn, khiến vai và nửa cánh tay trên của cô ấy kh7ông thể động đậy gì được.
Thấy Chúc Quân Dương dời ánh mắt về, trung sĩ cao ráo kia đứng bên cạnh nhìn cô ấy một cái rồi4 đi khỏi đó.
Hàn Dao nghiêng đầu, trông thấy gò má của Chúc Quân Dương. Bờ môi cô ấy tái đi vì đau, khuôn mặt ngâm nước 8biển cũng trắng bệch. Cô nhíu mày, hơi lo lắng.
“Heo, vẫn ổn chứ?”
Bờ môi của Chúc Quân Dương run lên, liếc nhìn theo hướng mà giáo quan kia rời đi.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ cũng phải thất bại trong tay tôi!”
Chúc Quân Dương nói ra một câu đầy dã tâm. Hàn Dao biết, cô ấy nhất định có thể làm được. Không chỉ riêng cô ấy, mà ngay cả cô cũng có cái dã tâm ấy, muốn một ngày nào đó trong tương lai, đám người của đội lục chiến hải quân kia phải nhìn bọn họ bằng một cặp mắt khác.
Con đường tương lai của bọn họ tuyệt đối không chỉ giới hạn trong cái lực lượng hải quân nhỏ bé này. Bầu trời của bọn họ vô cùng rộng lớn, đây là chỉ một nơi để bắt đầu mà thôi.
“Được! Xử đẹp bọn họ!”
Hàn Dao huých nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591957/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.