Hà Tiêu Linh trợn trắng mắt nhìn anh ấy, sau đó mới gật đầu.
“Đúng là một hạt giống tốt thật, nhưng hạt giống này có một nhược điểm rất lớ5n, ảnh hưởng trực tiếp tới việc vào đội lục chiến hải quân.”
Sa Long nhìn theo hướng Hàn Dao chạy, ngẫm nghĩ rồi chợt tỏ ra khó tin, rất 6lâu sau mới nói ra một câu:
“Chắc không phải là có vấn đề với nước đấy chứ?”
Sa Long thật sự không thể tin được rằng hạt giống có7 tiềm lực như thế lại có nhược điểm như vậy, bèn nhìn sang Giang Hàn, muốn biết câu trả lời từ cô. Giang Hàn không nhúc nhích gì, Hà Tiêu Linh gậ4t đầu.
“Hôm qua, trong lần đầu tiên xuống biển, cô nàng tự làm mình đuối nước!”
Nghe vậy, Sa Long không khỏi tặc lưỡi, thật sự cả8m thấy đáng tiếc.
“Tiếc thật đấy!”
Đúng thế, tiếc thật, ai mà không cảm thấy thế cơ chứ.
***
Lúc này, người mà các giáo quan nhắc tới đã chạy tới chân núi, vừa quay đầu lại thì thấy Đường Duy Hy đứng bên cạnh. Thực ra trên đường đi, Hàn Dao đã cảm nhận được rằng anh ta vẫn luôn đi cạnh mình, bây giờ dừng lại, cô bèn quay đầu cười chào hỏi anh ta.
Đường Duy Hy nhìn Hàn Dao quay lại cười với mình, hoàn toàn không có sự lúng túng lúc ở trong phòng y tế ngày hôm qua.
“Cô khỏe lại rồi chứ?”
Hàn Dao biết anh ta đang nói tới chuyện trong phòng y tế ngày hôm qua, gật đầu nói: “Khỏi lâu rồi, bây giờ tôi thấy mình rất khỏe.”
Hàn Dao biết anh ta lo lắng cho mình, sợ anh ta hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591952/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.