Chương trước
Chương sau
Máy bay trực thăng bay lên với tốc độ nhanh nhất. Thấy Hàn Dao tiếp đất an toàn, Phó Thiếu Lê rút dây thừng về.
Hàn Dao 5chạy một đoạn rồi đứng vững lại, nhìn lên bầu trời. Phó Thiếu Lê đang đứng ở cửa máy bay, thấy cô nhìn lên, động tác của anh kh6ựng lại, giơ ngón cái lên với cô.
Thấy vậy, Hàn Dao không nén được nụ cười, cũng vươn tay giơ ngón cái với anh. Cửa máy7 bay đã đóng lại rồi, nhưng cô biết anh nhìn thấy.
Chiếc máy bay dần đi xa, Hàn Dao nhìn bốn phía xung quanh, lúc này m4ới chợt phát hiện ra có vẻ như mình quá rêu rao rồi. Đón nhận những ánh nhìn chăm chú đổ tới từ bốn phương tám hướng, cô bỗng c8ảm thấy áp lực lớn lao, vội vàng lấy mũ trong túi áo ra đội lên.
Trong sân huấn luyện có cả lính nam lính nữ. Sáng nay Giang Hàn nảy ra một suy nghĩ, bèn triệu tập toàn bộ giáo quan của cả lính nam và lính nữ tới bàn bạc. Cuối cùng, sau mấy tiếng thảo luận của hai vị lãnh đạo chính, bọn họ đưa ra một phương án.
Lính nam và lính nữ sẽ huấn luyện chung với nhau, không phân chia lính nam lính nữ nữa. Trong cái tập thể hỗn hợp này, chỉ có một yêu cầu duy nhất.
Vậy nên, sau khi Giang Hàn và Sa Long bàn bạc xong xuôi, tất cả mọi người đang huấn luyện đều bị kêu gọi tập trung ở sân huấn luyện.
Lúc này mới tập trung xong, Giang Hàn còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì đã nghe thấy tiếng cánh quạt vù vù ở phía xa xa, sau đó trông thấy người nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống. Đó không phải ai khác, mà chính là Hàn Dao, người được dẫn đi vào sáng nay.
Nhìn động tác đổ bộ đường không tiêu chuẩn của cô, Giang Hàn cười, những người khác đều không nghĩ tới còn có thao tác như thế, bao gồm cả giáo quan và các tân binh.
“Đại Dao!”
Trong đội ngũ lính nữ, Chúc Quân Dương ngốc nghếch hô lên khiến Hà Tiêu Linh liếc nhìn. Trương Lan Tiếu vỗ một cái vào tay cô ấy, cô ấy mới ngậm miệng lại.
Hàn Dao lúng túng đứng tại chỗ, thấy những người này đều là người quen, cô càng mất tự nhiên hơn.
“Hàn Dao, nếu cô muốn đứng đó lãng phí thời gian tiếp thì không bằng tới sau núi chạy hai mươi kilomet đi!”
Giọng nói của Hà Tiêu Linh vọng tới từ xa, chữa cháy cho Hàn Dao. Hàn Dao cũng thông minh, vội vàng đáp lại rồi chạy vèo vào hàng.
Cô nghiêm túc đứng đó, mắt nhìn thẳng về phía trước. Giang Hàn và Hà Tiêu Linh đều liếc nhìn cô, nhưng không ai lên tiếng bắt bẻ cô, hoặc cũng có thể là chưa tới lúc đó.
Đứng trong đội ngũ, Hàn Dao phát hiện ra sau khi không có những ánh nhìn của các lính nữ, ánh nhìn của đám lính nam càng khủng khiếp hơn, chẳng khác nào những con sói với cặp mắt xanh biếc.
Trong lòng cô mắng cho Phó Thiếu Lê một trận, các giáo quan đang đứng trước đội ngũ cũng bắt đầu lên tiếng.
Sa Long hắng giọng: “Tiếp theo chúng tôi có một quyết định quan trọng cần thông báo với mọi người. Vừa hay đủ người, không cần thông báo lại nữa!”
Dứt lời, Sa Long hơi quay mặt về
phía Giang Hàn, lùi về sau một
bước.
“Cô nói đi, giáo quan Giang.”
Sa Long tỏ ra phong độ, khiến Hà
Tiêu Linh đứng bên cạnh trợn trắng
mắt. Giả vờ giả vịt mà làm cứ như
thật, tôi khinh!
Cô xoay người đi, không muốn nhìn
cái dáng vẻ dối trá ấy, nhìn là lại
thấy buồn nôn. Giang Hàn trông
thấy động tác của Hà Tiêu Linh,
nhưng không để ý tới, vào thẳng chủ
đề chính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.