Kể xong câu chuyện của mình, Hàn Dao im lặng, không muốn nói chuyện nữa.
“Có nghĩa là cô sợ nước từ khi đó hả?” Phó Thiếu Lê xoa đầu Hàn Dao, dường như đang an ủi cô.
“Đúng thế.”
Hàn Dao không nói rằng mình bị6 mẹ nuôi Dương Thanh đẩy xuống sông không chỉ một lần, cũng từng vào bệnh viện vì bị đuối nước không chị một lần, chính 7vì vậy mới ám ảnh với nước đến mức ấy.
Nhưng chuyện đã qua rồi, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì, thêm một ngư4ời biết chuyện thì tức là có thêm một người thương hại cô mà thôi, không còn gì khác nữa, mà sự thương hại là thứ mà Hàn8 Dao không cần.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì cô bị đẩy xuống sông không chỉ một lần mà thôi.”
Đúng lúc này, giọng nói nhè nhẹ của Phó Thiếu Lê vang lên trên đỉnh đầu cô. Cả người cô cứng lại, cười nhẹ rồi gật đầu.
“Anh đoán không sai.”
***
Hai người ở bên này kể chuyện một hồi lâu, còn ở bên kia, mọi người cũng lần lượt chạy việt dã xong, trở về ký túc xá, một lần nữa lên giường. Ai cũng âm thầm oán thán, cuối cùng cũng xong rồi, vẫn còn thời gian để đánh một giấc.
Nhưng nửa tiếng sau, dưới tầng lại vang lên tiếng còi, vẫn là ba tiếng giống như lúc trước, chỉ thiếu mỗi giọng nói của Hà Tiêu Linh.
Tiếng còi nhanh chóng im bặt, để lại cả một tòa ký túc xá nhốn nháo.
Dưới tầng, Hà Tiêu Linh và Giang Hàn đứng cạnh nhau. Giang Hàn giơ tay xoa tai, nhìn cái loa trong tay Hà Tiêu Linh.
“Cậu đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591929/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.