Nó cứng đến nỗi không cắn nổi, cô chỉ có thể mang chiếc bánh bao ấy chui vào phòng bếp, cho bánh bao vào bát, định lấy bình nước ấm rót vào. Như5ng bởi vì còn nhỏ, tay không đủ sức, bình nước ấm rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn.
Hàn Dao ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn mảnh v6ỡ bình nước dưới đất. Cô hốt hoảng không biết phải làm gì, chỉ biết đứng đó nhìn nước trong bình chảy tới tận góc.
Trong mắt cô chỉ toà7n sự lo sợ, ngây ra mất nửa phút mới hoàn hồn đi nhặt mảnh vỡ.
Lúc này, cửa phòng bếp bị đá ra, Dương Thanh đứng ngược hướng ánh sáng. 4Hàn Dao giật mình đứng lên, nhìn ra cửa. Cô không nhìn rõ mặt Dương Thanh, nhút nhát gọi một tiếng.
“Mẹ...”
Rất lâu mà Dương Th8anh không đáp lại, lần đầu tiên, cô cảm thấy bà thật xa lạ.
Dương Thanh liếc nhìn mảnh vỡ bình nước trên mặt đất, sau đó trông thấy bát bánh bao trên bàn, giơ tay ra hất đổ cái bát ấy. Nhìn dáng vẻ dữ dằn ấy của Dương Thanh, Hàn Dao lùi về sau hai bước, hoảng sợ nhìn cái người rõ ràng là mẹ, nhưng lại rất xa lạ ấy.
“Mẹ, mẹ.”
Bởi vì quá sợ hãi, giọng cô run rẩy, túm chặt vạt áo của mình, cảm thấy phòng bếp lạnh đến rợn người.
“Mày lấy cái bánh bao này ở đâu ra?”
Giọng nói âm trầm của Dương Thanh khiến Hàn Dao lùi lại một bước nữa, ấp úng mãi mà không nói ra được câu gì.
“Tao đang hỏi mày, lấy bánh bao ở đâu?” “Con, con lấy.”
Giọng cô vừa run rẩy vừa nghẹn ngào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591927/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.