Cả người bỗng nhẹ bẫng đi, Hàn Dao vô thức túm lấy vạt áo Phó Thiếu Lê.
“Làm gì đấy?”
Phó Thiếu Lê khẽ cười một tiếng.5
“Chẳng phải cô bảo tôi giúp cô sao? Vậy thì bắt đầu đi!”
Dứt lời, Phó Thiếu Lê buông lỏng tay ra, bọt nước văng ra k6hắp nơi.
Hàn Dao bị Phó Thiếu Lê ném xuống nước. Lúc cảm nhận được cơ thể mình bị buông ra, cô lập tức nín thở.
Nước 7lạnh giá thấm đẫm cả cơ thể, cảm giác rét buốt lan ra, khiến cô rùng mình một cái, đầu óc tức khắc tỉnh táo hẳn. Cô điều chỉnh lại tư4 thế trong nước, bắt đầu hoạt động tay chân.
Nhìn bóng đêm vô tận trước mặt, Hàn Dao cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và ngột ngạt 8trong lòng. Theo bản năng, cô nhìn về phía bóng người đang đứng đằng trước, thấy anh cũng đang chăm chú nhìn mình.
“Bơi về phía trước, tôi sẽ theo cô.”
Phó Thiếu Lê cởi cúc áo huấn luyện ra, chậm rãi ngụp vào trong nước, theo sát Hàn Dao.
Hàn Dao nhìn Phó Thiếu Lê, lúc thấy anh gật đầu với mình, cô vung cánh tay, quay về một hướng, bơi ra ngoài biển lớn.
Phó Thiếu Lê đạp chân bơi theo, thường xuyên quan sát trạng thái của Hàn Dao. Phía xa xa, tiếng còi loáng thoáng vang lên, Hàn Dao nằm sấp trên bờ cát.
Cô bị Phó Thiếu Lê xách như xách gà con, lặn ngụp vô số lần trong nước, nhưng cảm giác ngột ngạt vẫn không biến mất, ngược lại còn nghiêm trọng hơn. Nỗi ám ảnh ấy như một tảng đá khổng lồ đè trong lòng cô, khiến cô không thở nổi.
Dưới ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591923/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.