Nụ cười trên mặt Hàn Dao khựng lại rồi dần dần biết mất.
“Vậy sao? Nhưng tôi không giống với những gì cô nghĩ đâu. Bây 5giờ tôi nằm trên giường bệnh, để lộ sự yếu ớt khác biệt, có phải cô thất vọng lắm không?”
Hàn Dao không cười, biểu cảm6 hơi lạnh lùng, đường nét trên gương mặt cũng trở nên góc cạnh. Cô thật sự quá gầy, còn gầy hơn trước khi nhập ngũ nữa.
Chúc Quân Dương và Trương Lan Tiếu đứng bên cạnh đều sững sờ, trong lòng sửng sốt.
“Hàn Dao, cô sao vậy?”
Tr4ương Lan Tiếu ngồi xuống cạnh giường, muốn nắm lấy tay cô, nhưng bị cô né tránh.
“Không sao, tôi nghĩ tới một vài chuy8ện quá khứ thôi, không đáng nhắc tới.”
Hàn Dao nhắm mắt lại, có vẻ hơi buồn ngủ.
“Các cô về đi, tranh thủ thời gian tắm rửa nghỉ ngơi.”
Trương Lan Tiếu nhìn Hàn Dao. Người ta không muốn nói nhiều, cô ấy cũng không thể bắt ép được. Bị Hàn Dao đuổi về, cô ấy chợt nhớ tới mấy chuyện.
“Dương Dương, cô về cùng tôi đi. Hôm nay giáo quan dạy buộc ba lô, cô mau về tập luyện đi.”
Hàn Dao mở mắt nhìn hai người họ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy giây sau, cô mới mở miệng.
“Về đi, ban đêm đừng có ngủ say như chết.”
Dứt lời, Hàn Dao nhắm mắt lại. Cô thật sự mệt mỏi, giấc mơ vẫn còn quanh quẩn trong đầu, nghĩ lại vẫn còn bàng hoàng, khiến tim cô đập loạn nhịp.
Hai người họ rời đi, phòng bệnh trở nên trống trải, chỉ có một người lẻ loi ngồi trên giường.
Đầu óc Hàn Dao rối loạn, cô cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591919/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.