Thời gian ăn cơm luôn trôi qua rất nhanh. Lúc hai người giải quyết xong bữa tối thì cũng không còn sớm nữa. Bọn họ vội vã tới sân huấ5n luyện, vừa lúc kịp giờ, mới bước vào hàng thì Hà Tiêu Linh cũng tới.
Nhìn đám lính nữ xếp hàng ngay ngắn trước mặt, cô ấy 6không nói hai lời, ném thứ đồ mà mình đang ôm xuống, làm mẫu một loạt động tác, đến khi lặp lại hai lần rồi mới dừng lại và cất đồ đ7i.
Hà Tiêu Linh nhìn tất cả lính nữ.
“Chắc hẳn các cô cũng nhìn thấy trình tự rồi, giải tán đi, đứng ở đây cũng chẳn4g có gì vui.”
Cô ấy không có thời gian để lãng phí ở đây, còn phải về viết bản kiểm điểm nữa.
Hà Tiêu Linh nhanh chó8ng biến mất khỏi sân huấn luyện, từ lúc xuất hiện cho đến lúc rời đi chỉ vẻn vẹn sáu phút, để cả đám đứng lơ ngơ ở đó.
Đại Lan và Trương Lan Tiếu nhìn nhau, hai mắt bỗng tỏa sáng. Đám lính nữ ùn ùn rời khỏi đó, trên sân huấn luyện chỉ còn lại vài người.
Trên đường chạy, Chúc Quân Dương đã chạy hơn một tiếng, nhưng vẫn chưa đạt giới hạn thể lực, vẫn còn sức thực hiện lời mình đã nói, đồng thời cũng có cảm giác như đang chống đối Hà Tiêu Linh đến cùng.
Trương Lan Tiếu kéo Đại Lan về phòng ngủ, tìm ba lô của mình và lấy một sợi dây thừng ra. Cô ấy và Đại Lan cố gắng nhớ lại động tác mà Hà Tiêu Linh làm, cuối cùng thì mấy phút sau cũng lặp lại được tất cả các động tác ấy.
Thứ mà Hà Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591916/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.