Thời gian ăn cơm luôn trôi qua rất nhanh. Lúc hai người giải quyết xong bữa tối thì cũng không còn sớm nữa. Bọn họ vội vã tới sân huấ5n luyện, vừa lúc kịp giờ, mới bước vào hàng thì Hà Tiêu Linh cũng tới. Nhìn đám lính nữ xếp hàng ngay ngắn trước mặt, cô ấy 6không nói hai lời, ném thứ đồ mà mình đang ôm xuống, làm mẫu một loạt động tác, đến khi lặp lại hai lần rồi mới dừng lại và cất đồ đ7i. Hà Tiêu Linh nhìn tất cả lính nữ. “Chắc hẳn các cô cũng nhìn thấy trình tự rồi, giải tán đi, đứng ở đây cũng chẳn4g có gì vui.” Cô ấy không có thời gian để lãng phí ở đây, còn phải về viết bản kiểm điểm nữa. Hà Tiêu Linh nhanh chó8ng biến mất khỏi sân huấn luyện, từ lúc xuất hiện cho đến lúc rời đi chỉ vẻn vẹn sáu phút, để cả đám đứng lơ ngơ ở đó. Đại Lan và Trương Lan Tiếu nhìn nhau, hai mắt bỗng tỏa sáng. Đám lính nữ ùn ùn rời khỏi đó, trên sân huấn luyện chỉ còn lại vài người. Trên đường chạy, Chúc Quân Dương đã chạy hơn một tiếng, nhưng vẫn chưa đạt giới hạn thể lực, vẫn còn sức thực hiện lời mình đã nói, đồng thời cũng có cảm giác như đang chống đối Hà Tiêu Linh đến cùng. Trương Lan Tiếu kéo Đại Lan về phòng ngủ, tìm ba lô của mình và lấy một sợi dây thừng ra. Cô ấy và Đại Lan cố gắng nhớ lại động tác mà Hà Tiêu Linh làm, cuối cùng thì mấy phút sau cũng lặp lại được tất cả các động tác ấy. Thứ mà Hà Tiêu Linh dạy bọn họ là cách buộc ba lô. Đại Lan lấy chăn của mình, dùng dây thừng buộc lại, sau đó tháo ra, rồi lại buộc tiếp. Người trong phòng ngủ đều là người thông minh, nhìn động tác của Đại Lan rồi hồi tưởng lại chuyện mà giáo quan làm. Thế là bọn họ xúm tới học theo. Bởi vì lo lắng cho Chúc Quân Dương nên Trương Lan Tiếu chỉ tập một lần rồi rời khỏi ký túc xá. Trên đường chạy ở sân huấn luyện, Chúc Quân Dương vẫn đang tiếp tục chạy, tốc độ đã chậm hơn rồi. Thế nhưng, ánh mắt cô ấy rất kiên định, cả cơ thể thẳng tắp. Trương Lan Tiếu chạy theo bên cạnh cô ấy. “Quân Dương, cô vẫn ổn chứ?” Lúc này Chúc Quân Dương chẳng còn sức mà nói chuyện nữa, chỉ sợ mình mở miệng ra là nhịp thở sẽ rối loạn. Cô ấy chỉ có thể chớp mắt với Trương Lan Tiếu, ý bảo mình vẫn kiên trì được. Vừa chạy, cô ấy vừa giơ tay chỉ về một hướng. Trương Lan Tiếu nhìn theo hướng đó là lập tức hiểu ngay. “Yên tâm, tôi tới xem cô thế nào rồi tới chỗ cô ấy ngay. Có quân y ở đó, còn có Đường Duy Hy trông chừng giùm nữa, cô ấy không sao đâu.” Chúc Quân Dương dừng lại, hai mắt mở to. Theo đà chạy, Trương Lan Tiếu chạy quá hai bước, quay đầu sang thì không thấy ai bên cạnh. Cô ấy lùi về mấy bước, huých Chúc Quân Dương một cái. “Sao vậy?” Chúc Quân Dương điều chỉnh hơi thở. “Cô nói là Đường Duy Hy đang ở phòng y tế với Hàn Dao hả?” Trương Lan Tiếu khẽ gật đầu. “Có vấn đề gì à? Anh ta nói chúng ta không rảnh nên tự nguyện ở đó chăm sóc cô ấy, sao hả?” Chúc Quân Dương lau mồ hôi trên mặt, lần đầu tỏ ra nhanh trí. “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, chắc chắn là cái tên Đường Duy Hy ấy có ý đồ gì khác rồi. Không được, tôi không yên tâm nhỡ anh ta làm gì Đại Dao thì sao? Không được, tôi phải đi xem sao!” Chúc Quân Dương đang định chạy đi thì bị Trương Lan Tiếu kéo lại. “Cô làm gì thế! Hình phạt của cô vẫn chưa xong đâu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]