“Đừng khóc, không sao đâu, chỉ là hôn mê thôi, không có gì to tát cả. Cô thay quần áo cho cô ấy trước đi để tôi còn truyền dịch.”
“Được, tô5i làm ngay.”
Chúc Quân Dương vội vàng kìm nén nước mắt. Quân y đi ra ngoài, cô ấy xin quân y nước nóng, lau qua người cho Hàn Dao, sau đó 6nhanh chóng mặc quần áo vào cho cô.
Lúc Chúc Quân Dương ra mở cửa để quân y vào truyền dịch thì thấy Giang Hàn và Hà Tiêu Linh đứng ở cửa.7 Vẻ mặt của hai người rất khó đoán, Chúc Quân Dương đang ôm quần áo bẩn của Hàn Dao, luống cuống không biết làm sao.
“Ờm, giáo quan, tôi đ4i gọi quân y tới truyền dịch cho Hàn Dao.”
Vừa nói, cô ấy vừa lách qua người bọn họ. Giang Hàn và Hà Tiêu Linh vào phòng bệnh, hai người n8hìn Hàn Dao, không hẹn mà cùng thở dài.
Trong buổi huấn luyện ngày hôm nay, bọn họ cũng không ngờ một người lính mà cả hai đều rất coi trọng lại có một điểm yếu nghiêm trọng như thế, khiến ai nấy đều không kịp chuẩn bị tinh thần.
Quân y mang thuốc nước vào để truyền cho Hàn Dao. Chúc Quân Dương cũng vào theo, bộ quần áo lúc trước bị cô ấy bỏ bên ngoài.
“Giáo quan Giang, tôi muốn xin nghỉ, ở đây chăm sóc Hàn Dao. Cô ấy chưa tỉnh lại, tôi không yên tâm để cô ấy ở lại một mình.”
Chúc Quân Dương đánh bạo nói ra suy nghĩ của mình, nhưng Giang Hàn không đồng ý.
“Chúc Quân Dương, tôi cho cô ba mươi phút, ba mươi phút sau phải trở về đội ngũ!”
“Nhưng mà giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591911/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.