Chương trước
Chương sau
“Không thấy bọn họ đâu, sáng nay cũng không tới ăn sáng.”
Hàn Dao mở to hai mắt, nuốt thức ăn trong miệng xuống.
“Tiểu Bân, 5còn thừa bánh bao không? Có thể kiếm cho tôi một ít được không?”
“Còn, sáng nay vẫn còn thừa bánh bao, tôi đi lấy cho cô. Cô chờ tô6i một lát.”
Hàn Dao xử lý nốt thức ăn trong bát, rửa bát rồi đặt vào chỗ cũ.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bân đã ôm một túi bánh ba7o ra cho cô.
Hàn Dao xách túi bánh bao ấy về ký túc xá, lên thẳng tầng bốn rồi đá cửa ra, đặt bánh bao lên bàn. Cô lôi Chúc Quân Dư4ơng xuống giường.
“Dậy mau, mặt trời lên cao ba sào rồi!”
Vẫn như lúc trước, cô kéo Chúc Quân Dương từ trên giường xuống đấ8t.
“Dậy đi, lửa thiêu mông rồi!”
Hàn Dao hô thật to, những người khác tỉnh dậy cả rồi mà người bị kéo xuống đất vẫn còn ngủ. Thế là cô dứt khoát tung chiêu, cù vào eo, nách, thậm chí là cả gan bàn chân của cô ấy, nhưng tất cả đều vô dụng.
“Heo, tập hợp, giáo quan chuẩn bị kéo chúng ta đi xõa rồi!”
Làm kiểu gì Chúc Quân Dương cũng không dậy, Hàn Dao hét vào tai cô ấy.
Mấy người đang lơ ngơ trên giường chuyển mắt nhìn Hàn Dao. Chúc Quân Dương thì bắn ngược từ dưới đất lên, chỉ chớp mắt đã tỉnh táo lại, nhanh chóng mặc quần áo.
“Lại phải tập hợp à? Tôi còn chưa ngủ đủ nữa!”
Hàn Dao ngồi xuống mép giường Trương Lan Tiếu.
“Mau đi rửa mặt đi. Tôi mang thức ăn từ nhà ăn về rồi, còn chuyện tập hợp thì tôi chưa chắc lắm, chỉ có thể nói là khoảng bảy, tám mươi phần trăm.”
Hàn Dao cởi mũ xuống, vuốt lại mái tóc.
“Huống chi các cô ngủ lâu thế rồi, không mệt à?”
Chúc Quân Dương vừa mặc quần áo, vừa nói ra nghi vấn của mình.
“Đại Dao, sao cô biết là bảy, tám mươi phần trăm sẽ phải tập hợp?”
Hàn Dao lộn lại mũ rồi ụp lên đầu. “Tôi nhìn thấy các giáo quan ở nhà ăn.”
Chúc Quân Dương đang định nói thêm gì nữa thì bị Đại Lan ngắt lời.
“Được rồi, mau đi rửa mặt đi rồi tranh thủ thời gian về ăn, no vẫn hơn là đói mà.”
“Đúng đúng đúng, chỉ sợ lát nữa không kịp, bị giáo quan kéo ra ngoài.”
Trương Lan Tiếu và Đại Lan kẹp Chúc Quân Dương ra khỏi phòng ngủ, cầm luôn cả chậu rửa mặt và đồ dùng cho cô ấy.
Cả đám vội vàng sửa soạn, không dám chậm chạp chút nào. Ở quân đội một tháng, bọn họ đã học được cách tận dụng thời gian, làm gì cũng phải nhanh.
Nỗi lo của Hàn Dao cũng không phải là vô lý, quả nhiên đám Hà Tiêu Linh vẫn định kéo bọn họ đi “xõa”.
Mấy người trong phòng ngủ ăn như hổ đói, Triệu Thù Nhiên cũng lết cái thân xác mệt mỏi về phòng. May mà cô ta đã tới nhà ăn ăn cơm rồi, nếu không “trò chơi” chiều này sẽ tiễn cô ta về cõi phật mất.
Vừa giải quyết xong đống rác mà
bọn họ bày ra thì tiếng còi chói tai
vang lên từ tầng dưới. Quả nhiên,
chuyện gì nên tới thì vẫn sẽ tới, là
“quà” thì vẫn phải nhận.
“Toàn thể linh nữ, xuống dưới tập
hợp!”
Hà Tiêu Linh cầm loa hộ vọng lên
trên. Cô ấy vừa chạy về nhà ăn,
mượn của bếp trưởng La, chất lượng
rất tốt, còn bình dân nữa.
Người trong phòng ngủ của Hàn
Dao đã chuẩn bị trước rồi, vừa nghe
thấy tiếng còi là bọn họ chạy xuống
dưới luôn, cả quá trình không chớp
mắt cái nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.