Thấy người nằm trên giường là bà cô hôm qua, quân y cảm thấy khó chịu, quyết tâm muốn đuổi đi, ai ngờ Hàn Dao và Chúc Quân Dương đã 5chạy ra khỏi phòng y tế rồi.
Hai người ôm bụng cười đau ruột ở bên ngoài, Chúc Quân Dương kéo tay áo Hàn Dao lại.
“6Tôi nói này Đại Dao, Triệu Thù Nhiên đổ thẳng xuống đất như thế, cô ta không đau sao?”
Hàn Dao lắc đầu.
“Tôi cũng k7hông biết, chỉ biết cô ta muốn trốn huấn luyện mà làm thế thì đúng là cạn lời!”
Hai người tiếp tục cười run rẩy cả người. H4à Tiêu Linh thong thả đi từ xa đến, thấy bọn họ cười nắc nẻ ở đó. Lúc tới gần, cô ấy ho vài tiếng để nhắc nhở bọn họ.
Vừa n8ghe thấy tiếng vang, trông thấy Hà Tiêu Linh tới, bọn họ vội vàng ngừng cười, giơ tay chào với cô ấy.
“Giáo quan Hà!”
Hà Tiêu Linh xua tay, chỉ vào cửa phòng y tế.
“Trong đó sao rồi?” Hàn Dao lắc đầu.
“Báo cáo giáo quan, chúng tôi đưa cô ấy vào tôi ra luôn, không biết cô ấy sao rồi.”
Cứ nghĩ tới hình ảnh Triệu Thù Nhiên ngã thẳng xuống đất không chút do dự là Hàn Dao lại buồn cười. Thấy bọn họ cứ cười mãi, Hà Tiêu Linh vỗ một cái vào đầu Chúc Quân Dương.
“Đừng cười nữa, vào xem với tôi.”
Bị vỗ một cái không nặng không nhẹ, Chúc Quân Dương ngoan hẳn. Hà Tiêu Linh đi đằng trước, vào phòng y tế thì thấy quân y đang khám cho Triệu Thù Nhiên.
Ba người đứng xem một lát ở cửa, đến tận khi quân y quay đầu nhìn thấy bọn họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591899/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.