Thấy Hàn Dao nói sẽ trở về một mình, khuôn mặt của quân y kia sáng lên. Anh ta chỉ vào cánh cửa phòng bệnh phía sau Hàn Dao, nói vớ5i biểu cảm đau khổ.
“Đó rõ là một bà cô tới phòng y tế nghỉ phép, coi phòng y tế của tôi thành một nơi để cô ta khóc lóc o6m sòm. Suốt sáng nay tôi toàn phải nghe cô ta ầm ĩ thôi.”
Hàn Dao nhịn cười, lại giơ tay chào với quân y.
“Tổ trưở7ng, anh cố chịu đi, cô ấy sẽ về nhanh thôi. Nhưng mà có thể một khoảng thời gian tiếp theo sẽ phải làm phiền anh thường xuyên đấy.4”
Vẻ áy náy trên mặt Hàn Dao là thật. Với tính cách và tình trạng sức khỏe của cô tiểu thư đỏng đảnh Triệu Thù Nhiên này, 8không tới phòng y tế mấy chuyến thì chẳng phải là cô ta.
Quân y mếu máo như đưa tang, vẫy tay với Hàn Dao.
“Cô đi đi.”
“Vâng! Tạm biệt tổ trưởng.”
Hàn Dao cầm hộp cơm, xoay người rời khỏi đó, quay trở lại nhà ăn. Cô hỏi nhân viên phòng bếp, xin ít nước rửa bát, rửa sạch hộp cơm rồi mới trả lại.
Tranh thủ chút thời gian còn lại, Hàn Dao chạy thẳng về ký túc xá, trong đầu chỉ toàn hình ảnh chiếc giường của mình. Mới một buổi sáng không gặp, cô nhớ nó da diết, chỉ hận mình không biết bay để bay thẳng lên giường.
Hàn Dao chạy vèo vèo, lúc này được ngủ phút nào may phút đó.
Chiếc giường đang chờ cô ở cách đó không xa, nhưng trong quãng đường ngắn ngủi ấy, cô lại bị ăn vạ, ai mà chịu nổi cơ chứ!
Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591878/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.