“Sao? Không phục à? Được, cô nói xem vì
sao cô lại không phục?”
“Dựa vào đâu mà lại để Hàn Dao làm tổ phó
chứ?”
“Ở đâu ra mà lắm vì sao như thế? Hay là cô
cho rằng cô có năng lực làm tổ phó?”
“Tôi...”
Triệu Thù Nhoiên không nói được gì. Hà
Tiêu Linh nhìn cô ta, cười gần một tiếng:
“Triệu Thù Nhiên!”
“Hơ, có!”
Triệu Th7ù Nhiên sửng sốt giây lát rồi mới
lớn tiếng đáp lại.
“Cô đến muộn, lát nữa sau khi chạy xong ba
kilomet, cô phải “chạy thêm ba kilomet
nữa!”
“Dựa vào cái gì chứ!”
“Sáu kilomet. Cô nói thêm một câu thì tăng
thêm ba kilomeet nữa!”
Triệu Thù Nhiên thành công ngậm miệng lại.
“Hàn Dao!”
“Có!”
“Cô là tổ phó, nên làm gương cho mọi người,
thế nên lát nữa sau khi chạy xong ba kilomet,
cô chạy thêm sáu kilomet nữa với cô ta!
Không chạy xong không được ăn cơm!”
“Rõ!”?
Chúc Quân Dương đang định lên tiếng, Hàn
Dao vươn tay giữ cô ấy lại rồi nhanh chóng
trả lời.
“Heo, cô mà nói là tôi phải chạy nhiều hơn
đấy.”
Hàn Dạo thì thầm vào tai Chúc Quân Dương.
Nắm đấm của Chúc Quân Dương nắm chặt
rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại nắm chặt, cuối
cùng mới buông ra.
Hà Tiêu Linh cười híp mắt nhìn mọi người:
“Tập thể binh sĩ, bên phải quay! Ba kilomet,
chạy xong tự động giải tán đến nhà ăn. Bắt
đầu chạy!”
Tất cả lính nữ bắt đầu kiếp nạn chạy ba
kilomet dưới ánh nhìn chăm chú của Hà Tiêu
Linh và Giang Hàn.
Giang Hàn đứng ở bên cạnh, không nói một
câu nào. Hà Tiêu Linh đẩy cô ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/260800/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.