Hà Tiêu Linh mở khóa kéo ba lô ra, mọi thứ
bên trong hiện ra trước mắt. Cô ấy không
nhịn được, khóe môi giật giật.
Một chiếc điện thoại di động, kèm theo cục
sạc, một cái ví tiền, một tấm bằng lái xe, một
bộ quần áo thường ngày. Và còn, và còn...
không còn gì cả. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn
Hàn Dao: “Có từng này đồ thôi? Cô không
giấu đi đấy chứ?”
Nhìn thấy đồ trong ba lô, Hà Tiêu Linh há
hốc mồm, thật sự rất gọn gàng!
“Còn cần thứ khác sao? Tôi chỉ mang nhiều
đó tới thôi.”
Hà Tiêu Linh tỏ vẻ không muốn nói thêm gì.
Cô ấy nhìn những người khác trong phòng,
tất cả đều không nhúc nhích gì: “Sao thế?
Không ai có đồ à? Hay là đợi tôi tới lục soát?
Hả?”
Giọng cô ấy rất lớn. Những người khác với
vàng đi lấy đồ, chẳng mấy chốc đã nộp xong.
Hà Tiêu Linh nhìn hộp đựng đồ trang điểm to
đùng ở trên cùng, chỉ vào nó và hỏi: “Cái này
là của ai?”
“Của tôi.”
Triệu Thù Nhiên đứng đằng sau nhóm người
họ hô lên. Hà Tiêu Linh cau mày: “Trước khi
trả lời phải hô “Báo cáo?!”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
“Tôi hỏi lại lần nữa, cái này là của ai?”
“Của tôi.”
Vẫn trả lời y như trước.
“Tôi nói là phải hô “Báo cáo”, nghe không
hiểu sao?”
“Báo... báo cáo, của tôi.”
Hà Tiêu Linh liếc nhìn theo hướng cô ta đang
nói, rồi lại quay đầu về: “Nhiều tiền đấy nhỉ!
Được rồi, cô, mang va li tới nhà kho.”
“Há?”
Triệu Thù Nhiên trợn tròn mắt.
“Há cái gì mà há, đi mau, đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/260797/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.