Chương trước
Chương sau
15

Sếp tổng quay về lớp hiếm khi mà không trực tiếp mở miệng "chọc ghẹo" vợ bé nhỏ đáng yêu ngồi cùng bàn, vợ nhỏ "cuồng học tập"(*) đang cắm cúi ghi chép cũng phải bối rối liếc nhìn vị tổng tài không bình thường này một cái.

(*) 卷王 /juǎn wáng/: Quyển Vương

Ý chỉ người chăm học, nhưng từ này nhìn chung mang hàm ý xúc phạm, miêu tả một người học tập điên cuồng.

Ừ rồi, chỉ cần một ánh mắt, tổng tài đã không thể kiềm chế được mình, đã hỏi luôn câu hỏi mà anh đang trăn trở suốt nửa tiết học: "Cậu là thiếu gia nhà họ Lưu à?"

Lưu thiếu gia vẫn cảm thấy bạn cùng bàn của mình không được thông minh cho lắm, nhưng với tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, cậu vẫn lịch sự trả lời: "Ừ."

"Cậu không phải học sinh nghèo?"

"..."

Sau đó thì Lưu thiếu không thèm để ý tới anh nữa, có lẽ là tức giận rồi.

Tổng tài cũng dứt khoát mặc kệ cậu, tuổi tâm hồn(*) của tên nhóc này nhất định không được trên năm tuổi.

(*)心理年龄: Tuổi tâm hồn, hay còn gọi là tuổi trí tuệ hoặc MA.

Là một thang đo cho mức độ phát triển tinh thân của con người. Số tuổi được tính toán dựa trên các yếu tố như tư duy, trí tưởng tượng, khả năng cảm nhận và khả năng giải quyết vấn đề.

_Tuổi tâm hồn sơ khai (0 - 4): Thường bị cho là ngu ngơ, trẻ con, ngây thơ trước những phức tạp của cuộc sống.

_Tuổi tâm hồn sơ sinh (4 - 13): Được coi là sạch sẽ, khiêm tốn, cứng nhắc, có xu hướng rất bảo thủ, sùng đạo và tuân theo các quy tắc.

_Tuổi tâm hồn trẻ (13 - 29): Thường tham vọng, cạnh tranh, đổi mới, vật chất, tìm kiếm sự độc lập, địa vị xã hội, có xu hướng "nghiện công việc".

_Tuổi tâm hồn trưởng thành (29 - 55): Thường tập trung vào thế giới nội tâm, phóng khoáng, phức tạp, tinh tế, có tầm nhìn xa, hiểu biết, đồng cảm.

_Tuổi tâm hồn già (56+): Có xu hướng đơn độc, sống tách rời, triết lý, nhân đạo, không có động lực.

16

Cuộc chiến tranh lạnh của hai tên trẩu tre này không biết vì sao mà đã được hoà giải, mối quan hệ dường như đã tốt hơn trước rất nhiều.

Nếu như hôm ấy anh không nắm lấy tay cậu ấy, thì họ vẫn mãi là anh em tốt.

Hôm đó là hôm trước kì nghỉ tết nguyên đán một ngày, tiết tự học buổi tối không làm bài tập mà thay vào đó là xem phim.

Sếp tổng không nhớ ngày hôm đó đã xem phim gì, chỉ biết rằng khi đèn tắt thì không còn thấy gì nữa. Vợ nhỏ không cẩn thận làm rơi bút, cúi đầu nhặt lên, tổng tài tưởng cậu đang tìm đồ quan trọng nên đã giúp vợ một tay.

Sau đó... sếp tổng liền chạm trúng tay của vợ yêu.

Thật mềm, thật mịn.(*)

(*) Ở đây tác giả dùng 2 từ: 软 /ruǎn/ là mềm mại và 嫩 /nèn/ là non, mềm.

Vợ nhỏ quay đầu nhìn tổng tài, tổng tài cũng nhìn chằm chằm vợ nhỏ, ánh sáng từ màn chiếu phim khiến họ không nhìn rõ được biểu cảm của đối phương, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt của nhau.

Tổng tài lúng túng rút tay về, cứng nhắc quay đầu xem phim.

Cuối cùng thì vợ nhỏ cũng không tìm được cây bút, có lẽ sàn lớp học thật sự có quái vật.

17

Sau kì nghỉ lễ, hai người họ cũng ăn ý mà không nhắc đến chuyện này, ngược lại đám anh em của sếp tổng vẫn gọi trêu Lưu thiếu gia là "anh dâu".

Những lúc bình thường, "anh dâu" của bọn họ sẽ không có biểu cảm gì, tổng tài sẽ hai tai đỏ bừng bảo họ im lặng rồi lủi xuống góc lớp tự chơi.

Rồi sau này, người ta đồn tổng tài yêu đương với hoa khôi lớp bên, thậm chí không còn ai trêu chọc sếp tổng với vợ nhỏ nữa.

18

Tổng tài nhớ lại khi đó không khỏi vỗ tay cho diễn xuất xuất sắc của chính mình, sao mà anh lại yêu đương với hoa khôi lớp nào đó được, chỉ là không từ chối cô ấy trước mặt đám đông thôi thì tin đồn đã truyền ra rồi.

Vừa định gửi tin nhắn cho vợ yêu thì bị tiếng gõ cửa của trợ lý cắt ngang.

"Sếp Tả, tập đoàn Ngô thị mong rằng chúng ta cử ra một hoặc hai nhân sự liên quan đến khảo sát địa điểm hợp tác. Ngô tổng đang ở bên ngoài."

Chết tiệt, cậu ta không thể đợi thêm một vài phút nữa hẳn đến sao!

19

Ngô tổng và cả trợ lý của mình - trợ lý Từ đều là bạn học cùng lớp của Tả tổng, cho nên cũng là bạn học cùng lớp của vợ nhỏ. Nhưng mà bọn họ không thân lắm, thậm chí cũng không biết vợ nhỏ đã gả cho Tả tổng.

"Tả tổng, lâu rồi không gặp." Ngô tổng gầy hơn so với hồi học cấp ba một xíu, vào phòng rồi cũng không muốn tháo kính râm bán cố định(*) ra, có vẻ có chút hống hách.

(*) 半永久墨镜 /bànyǒngjiǔ mòjìng/: không biết có phải là một loại kính râm không nữa, tui tìm không ra. Ai biết chỉ tui với nghen.

Trợ lý Từ giúp Ngô tổng xoay ghế lại: "Sếp Ngô, Tả tổng ở bên này."

Tổng tài nhìn vị bạn học cũ chưa từng tiếp xúc này, không tránh khỏi băn khoăn liệu quyết định ngày hôm qua của mình có đúng hay không.

Ngô tổng ngọ nguậy ngón chân, giả vờ không để ý nói: "Trời lạnh rồi, nên cho Tả... Tả tổng ngồi xuống rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.