Vài ngày sau đó, Diễn Tước bắt cô ở lại nhà của anh, mấy bộ quần áo và vài thứ đồ linh tinh của cô cũng đã dọn tới nhà anh.
Hôm nay, Khả Ái năn nỉ anh đi làm. Diễn Tước cũng gật đầu, song anh gọi điện thoại cho ai đó rồi cúp máy. Anh lười biếng đứng dậy lấy từ tủ quần áo ra bộ vest đen. Đưa nó cho Khả Ái.
" Mặc cho anh!"
Khả Ái mặt đỏ bừng bừng: "..."
Cô vứt bộ vest xuống giường, nhỏ giọng thì thầm.
" Lớn rồi chứ đâu bé. Cần người mặc quần áo đến vậy ư!"
Diễn Tước mặt gian tà cười. Câu nói trách thầm kia của Khả Ái khi lọt vào tai anh thì lại thành "nũng nịu". Nên rất tự nhiên mà nói ra những lời khiến cô đỏ mặt.
" Dáng người anh đẹp như vậy! Được mặc quần áo cho anh, em được lời rồi còn gì?!"
Khả Ái quay mặt đi không thèm nhìn loài sinh vật biến thái đang tự luyến một mình. Miệng nhỏ chu lên bất mãn, mặt đỏ phừ phừ.
" Không biết xấu hổ! Hừ!"
" Trước mặt vợ anh sao phải xấu hổ chứ?"
Diễn Tước lần mò đến trước mặt Khả Ái, cô cố gắng chống cự ánh mặt cực nóng đang chăm chú nhìn mình. Mặt anh kề sát mặt cô, hơi thở nóng rực.
"Chụt"
Một nụ hôn nhẹ vấn vương trên môi cô. Diễn Tước cười tươi lấy bộ vét. Tự mặc vào người của mình. Khả Ái cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ.
Trời ơi! Giết chết tôi đi a a a!
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nghiet/3282411/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.