Phòng bệnh 105...
Khả Ái nhìn Khả Tư yếu ớt nằm trên giường bệnh, bên cạnh còn có những máy móc đang hoạt động liên tục liền cảm thấy lòng đau không dứt. Hận không thể chịu đau thay Khả Tư. Diễn Tước đứng một bên nắm chặt tay Khả Tư.
Dù cô đã cố gắng để trấn an lại cảm xúc nhưng vẫn không chống lại được cái cảm giác đứa em mình thương yêu nay một bộ dạng yếu ớt nằm trên giường bệnh như vậy. Làm chị ai mà chẳng đau lòng chứ!
Khả Ái nắm chặt đôi tay trắng xanh của Khả Tư. Nước mắt âm thầm rơi ướt đẫm gò má, giọng nghẹn ngào.
" Tiểu Tư... Chị xin lỗi! Tại chị vô dụng, tại chị không chăm sóc nổi cho em, chị xin lỗi...xin lỗi..."
Diễn Tước nhíu mày an ủi.
" Đừng khóc, không phải cuộc phẫu thuật rất thành công đó sao? Không cần phải đau lòng như vậy!"
Khả Ái ngước mặt lên nhìn Diễn Tước, nước mắt chảy dọc khuôn mặt nhỏ nhắn.
" Nhưng... Tiểu Tư chắc chắn sẽ rất hận em...là em dấu nó nhiều như vậy...là tại em...nó vừa nãy mới xảy ra tình trạng nguy kịch như vậy...nhưng...may là có anh giúp em...nếu không chẳng biết sẽ ra sao nữa..."
Diễn Tước nắm chặt thời cơ trả lời vội.
" Vậy...lấy thân báo đáp đi!"
Khả Ái nghe câu trả lời đỏ mặt quay đầu vội, hờn dỗi nói.
" Anh...vô sỉ!"
" Anh chỉ vô sỉ với một mình em!"
Trong lúc hai người, anh một câu, em một câu thì Khả Tư nhíu mày tỉnh dậy. Mơ hồ nhìn xung quanh thấy hai người nói chuyện, đôi môi khô khốc mấp máy.
" Chị..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nghiet/129087/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.