" Thả ta ra đồ khốn khiếp nhà ngươi!!!" Khả Ái liều mình dãy dụa chỉ mong thoát khỏi người Diễn Tước. Số cô đúng là sao chổi mà!!! Chẳng biết hiện giờ tên trộm đã cao chạy xa bay đến đâu với cái túi tiền của cô rồi. Nghĩ đến đây lòng cô thắt lại. Tiền mồ hôi xương máu của tôi. Ông trời ơi! Sao lại tàn nhẫn như vậy chứ!!! A! Nghĩ ra cách rồi!
" Hức...hức..." Khả Ái mắt ừng ực nước, miệng mếu máo vùi đầu vào lòng Diễn Tước khóc nức nở khiến anh ngạc nhiên, những tiếng xì xào bàn tán xung quanh lại vang lên. Chủ yếu là mấy bà già đi mua thức ăn trong siêu thị đi ra, chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết sự việc ra làm sao nhưng vẫn nói.
" Ôi trời đất ơi!!! Cậu thanh niên kia thật là quá quắt! Làm gì để con gái nhà người ta khóc đến thương tâm như vậy a!!! "
" Sao cậu ta vẫn cứ đứng im vậy? Cô gái đó đã khóc được chính xác là 30 phút 25 giây 5 tích tắc rồi đó? Liền không dỗ dành người ta một chút được hay sao! Aiza! Thật là mất mặt nha!"
Liên tục có người bàn tán, Diễn Tước lúc này thật sự là tức chết mất. Đúng là miệng lưỡi thiên hạ còn độc hơn rắn, mấy bà già còn độc gấp đôi. Cố gắng trấn tĩnh lại, anh ôm thật chặt Khả Ái, mặt ra vẻ tội lỗi đáng thương đúng chuẩn soái ca, giọng khàn khàn " Em yêu à!!! Ngoan ngoãn nào! Không khóc nữa, xin em đấy! Được không? Anh rất thương em mà! Đừng chạy trốn nữa nhé! " Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nghiet/129074/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.