Diệc Tâm trở lại phòng hồi sức thì ngạc nhiên khi nhìn thấy dì Nga ngồi trước cửa phòng bệnh, cô nhẹ nhàng đi đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh dì.
“Sao dì không về nhà nghỉ ngơi trước đi, lại đến đây làm gì?”
Nghe tiếng động dì Nga ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.
“Dì không sao, đã nghỉ ngơi cả chiều nay rồi. Dì muốn đến xem tiểu Phàm thế nào, thương tích của thằng bé không ít, do dì không che chắn tốt cho nó nên mới trở nên như vậy!”, dì Nga thở dài, mắt đã bắt đầu rưng rưng.
Diệc Tâm đưa tay xoa xoa vai dì an ủi.
“Tiểu Phàm đã qua cơn nguy kịch rồi, dì cũng đừng áy náy, dù sao không trúng phần đầu cũng đã may mắn rất nhiều rồi! Để con gọi Phương Điềm đến đón dì về nhà.”
Dì Nga xua xua tay.
“Không cần đâu, tối nay cứ để dì ở lại đây giúp con trông nom tiểu Phàm, dù sao có 2 người vẫn đỡ hơn, dì lại quen thuộc những thói quen của tiểu Phàm. Mà sao mặt con tái nhợt thế kia, chiều giờ đã ăn gì chưa?”
Diệc Tâm bây giờ mới nhớ ra mình chưa kịp ăn chút gì lót dạ, trong bụng chỉ còn mỗi bữa trưa dở dang ở bệnh viện.
“Chưa ăn rồi đúng không? Mau đi đến nhà ăn của bệnh viện ăn chút gì đi, ở đây có dì trông chừng rồi.”
Diệc Tâm đi đến bên giường nhìn tiểu Phàm đang say sưa ngủ, có vẻ như thằng bé sẽ chưa tỉnh lại ngay, cô muốn khi con trai tỉnh lại liền có thể nhìn thấy mình trước tiên để con tránh hoảng sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-ngang-buong-ngay-ngay-bo-tron/1747292/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.