Tim của Âu Thần Hi dường như ngừng đập, từ xa anh có thể nhìn thấy dáng người nhỏ bé cùng với hai tay mũm mĩm đang cầm ống nhòm kia, anh thầm ao ước có thể đến gần ôm lấy con trai của mình vào lòng.
“Thiếu gia, bọn họ đi rồi!”, Trần Minh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Âu Thần Hi. Anh nhỏm người hấp tấp đứng lên.
Phương Mạt Bắc vẫn ẵm Diệc Phàm ra đến cổng rồi mới trao lại cho Diệc Tâm để đi lấy xe. Lúc này Âu Thần Hi mới không kiềm được nôn nóng mà đi đến gần hai mẹ con Diệc Tâm, anh muốn nhìn thấy đứa trẻ.
“Diệc Tâm.”
Nghe tiếng gọi cô giật mình quay lại, không ngờ chỉ trong một ngày mà cô lại gặp người đàn ông này đến những hai lần, phong thái đĩnh đạc cùng chiều cao vượt trội khiến anh cực kỳ nổi bật giữa đám đông.
“Anh Âu, anh cũng đưa con đến đây chơi à?”
Âu Thần Hi nhanh chóng lắc đầu, mắt anh không thể rời đứa bé mà Diệc Tâm đang bế trên tay.
“Không, tôi có việc gần đây thôi, chứ tôi chưa lập gia đình mà.”
Diệc Tâm tròn mắt kinh ngạc. Nhìn qua cũng thấy điều kiện của anh ta không tồi, thế mà vẫn còn độc thân sao.
“Đứa bé đáng yêu quá, tôi có thể ẵm nó được không?”
Ánh mắt của Thần Hi cực kỳ tha thiết khiến cho Diệc Tâm cũng ngần ngừ, Diệc Phàm đã hơi buồn ngủ ngật ngà ngật ngưỡng trên vai nên cô sợ con giật mình hoảng sợ khi đột ngột trao cho người lạ bế.
Nhưng ngay khi Diệc Tâm tính mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-ngang-buong-ngay-ngay-bo-tron/161059/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.